Ví dụ như Dương Ly.
“Ừm.” Kiều Minh Anh thản nhiên đáp một tiếng, vừa tính toán xem món ăn nào bao giờ đưa lên.
Lâm Kiều Ý đối với thái độ của cô ngược lại không có bất mãn gì, dù sao cô ta chính là bạn gái của người mà bạn thân cô yêu thầm, nếu như thái độ của Kiều Minh Anh đối với cô ta tốt mới thật sự có quỷ đó.
“Chúng ta có thể ghép bàn với hai người không, vừa hay có thể ôn lại chuyện cũ.” Lâm Hạnh Nhi giống như nhớ đến cái gì đó liền nói, sau đó quay đầu kéo tay áo của Tô Thành Nghiêm: “Thành Nghiêm, anh cảm thấy sao?”
Tô Thành Nghiêm khẽ cười, ẩn chứa sự cưng chiều: “Em thích là được.”
Em thích là được.
Một câu cưng chiều bao dung như vậy, như đâm vào trong tai của Dương Ly.
“Ly Ly, cậu không để ý chứ?” Lâm Hạnh Nhi chớp chớp mắt, cố tình đẩy cho Dương Ly nói.
“Đương nhiên sẽ không.” Dương Ly nếu như không chuyện gì mà mỉm cười, đưa mắt nhìn Kiều Minh Anh, Kiều Minh Anh hiểu ý, lập tức đứng dậy ngồi sang bên cạnh Dương Ly, nhường chỗ cho bọn họ.
Mặc dù không biết Dương Ly tại sao để bọn họ ngồi xuống, Kiều Minh Anh vẫn đứng về phía Dương Ly, có cô ở đây, cho dù Tô Thành Nghiêm cũng đừng mơ khi dễ Dương Ly.
Lâm Hạnh Nhi kéo Tô Thành Nghiêm ngồi xuống, mặt mày hồ hởi, dựa rất gần Tô Thành Nghiêm, đủ biết đang yêu nhau.
Lâm Hạnh Nhi thấy biểu cảm trên mặt của Dương Ly lại không có gì thì càng muốn phá vỡ sự bình tĩnh trên mặt của cô ây, vì thế mở miệng nhắc đến những năm tháng thời cấp 3, mặc dù đa phần có liên quan cô ta và Tô Thành Nghiêm quen nhau như nào, có điều Dương Ly vẫn nghiêm túc lắng nghe.
Có lẽ có chút bi thương, nhưng đây lại là cơ hội duy nhất để cô có thể biết đến một mặt mà không ai biết của Tô Thành Nghiêm.
Yêu là một thứ, sẽ khiến con người ta thấp kém đến bẩn thỉu, nhưng lại cam tâm chìm vào.
“Có một lần mưa tớ quên mang ô, trường lại cách nhà khá xa, tớ không ngờ lúc đó được Tô Thành Nghiêm người được nữ sinh bình chọn là một trong nam thần của trường đưa về nhà, lúc đó trong lòng thật sự rất bất ngờ, ngày mưa hôm đó chính là lần đầu tiên chúng tớ quen nhau, sau này ở trong trường thỉnh thoảng cũng sẽ gặp mặt, tớ bây giờ mới biết, thì ra những lần gặp tình cờ đó đều là Thành Nghiêm cố tình tạo ra.” Lâm Hạnh Nhi che miệng cười, trong mắt tràn ngập sự ngọt ngào.
Bàn tay đang ôm Lâm Hạnh Nhi của Tô Thành Nghiêm hơi khựng lại, lông mày hơi nhíu, không đúng, anh và cô gặp nhau lần đầu tiên không phải ngày mưa gì đó, mà là trước đó, bởi vì chuyện đó anh mới chú ý đến cô ta, hơn nữa trời mưa đưa cô về nhà.
Anh nghiêng đầu nhìn Lâm Hạnh Nhi đang mỉm cười, có lẽ là vì lần đó gặp mặt tương đối phù hợp với sự mong ước tuyệt đẹp trong lòng nữ sinh, nhưng lần đầu tiên bọn họ gặp nhau không tính là tốt, cho nên Lâm Hạnh Nhi mới đem chuyện ngày mưa hôm đó coi thành lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Sắc mặt của Kiều Minh Anh hiếu kỳ nhìn Lâm Hạnh Nhi, cuộc gặp gỡ của bọn họ nghe thấy lãng mạn hơn thơ, Tô Thành Nghiêm hình như thật sự thích Lâm Hạnh Nhi?
Làm sao đây, lẽ nào Ly Tử yêu thầm yêu năm như vậy phải kết thúc rồi sao?
Dương Ly không có bất cứ biểu cảm gì, nghe Lâm Hạnh Nhi nói thế, thì nhớ lại cảnh cô và Tô Thành Nghiêm lần đầu tiên gặp nhau.
Đó không tính là một mở đầu tốt, nhưng Tô Thành Nghiêm lại từ lúc đó khắc sâu vào trong lòng cô, đâm sâu mọc rễ.
Nhưng Tô Thành Nghiêm, lại không có nhớ một chút gì cả.
Sau khi đồ ăn lên, Lâm Hạnh Nhi không có động đũa, mà quấn lấy Tô Thành Nghiêm, làm nũng để anh đích thân gắp đồ ăn cho cô ta.
Tô Thành Nghiêm chỉ cưng chiều mà mỉm cười, bèn động tay gắp cho cô ta.
Mí mắt của Kiều Minh Anh giật giật, thấy cử chỉ qua lại giữa hai bọn mà nghĩ, Lâm Hạnh Nhi đây là đang làm nũng, làm nũng thì có thể khiến một tảng băng di động Tô Thành Nghiêm ngoan