Nếu không xảy ra sự cố lần này, có lẽ phim tuyên truyền rất nhanh đã có thể đóng máy rồi, nhưng bây giờ bị cưỡng chế ngừng quay, cũng không biết lúc nào mới có thể quay lại, chuyện này đối với Tinh Thần là một bước vấp ngã rất lớn.
“Ừ, anh biết, may mắn có Lê Hiếu Nhật giúp đỡ, nếu không lần này Tinh Thần còn không biết nên làm thế nào.” Lục Cung Nghị nhàn nhạt cười, nhưng đáy mắt vẫn lướt qua địch ý.
Anh mặc dù ở trong bệnh viện, nhưng anh vẫn biết rõ chuyện bên ngoài.
Nhưng anh quá xem nhẹ Kiều Minh Anh rồi, Kiều Minh Anh không phải loại con gái dễ dàng bỏ xuống thành kiến trong lòng, đối với chuyện bản thân đã nhận định, rất khó thay đổi.
“Là anh ấy.” Kiều Minh Anh mỉm cười, nụ cười rất nhạt, hai lúm đồng điếu ngọt ngào bên khóe miệng như tràn đầy mật ngọt.
Cô biết tại sao anh quay về giúp Tinh Thần, không chỉ là vì có hợp tác với Tinh Thần, còn vì cô, cho nên cô mới vui vẻ như vậy.
Lục Cung Nghị nhìn nụ cười bên khóe miệng cô, cảm giác nguy cơ dâng lên, trong ánh mắt ấm áp lướt qua hoảng loạn: “Anh Anh, có phải em thích anh ta không?”
Kiều Minh Anh nghe thấy câu hỏi của anh, ban đầu còn không hiểu, nhưng sau đó lập tức nghĩ tới anh đang chỉ ai, thản nhiên gật gật đầu: “Dạ, đúng vậy, em luôn thích anh ấy.”
Cô luôn xem Lục Cung Nghị là bạn tốt của mình, cho nên không có gì cố kỵ nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Vậy à, vậy anh ta cũng thích em sao?” Mắt Lục Cung Nghị lướt qua tia thất lạc, một lúc sau mới nhìn thẳng vào đôi mắt Kiều Minh Anh.
“Đương nhiên rồi, hôm nay chúng em đã nói chuyện thật tốt, hôm nay em mới biết anh ấy cũng thích em, thật tốt, người mình thích cũng vừa khéo thích mình.” Vì cô rất vui vẻ nên không nhìn thấy sự lạc lõng thoáng chốc của Lục Cung Nghị, trên mặt chỉ có tràn đầy ý cười.
Giống như một cô gái nhỏ rơi vào tình yêu.
Nhưng dáng vẻ cô như vậy lại khiến Lục Cung Nghị đau lòng, mặc dù anh đang cười, nhưng cụ cười có chút trầm.
Lục Cung Nghị đột nhiên hiểu rõ, khóe miệng cười cay đắng, ý cười bi thương, ở trong lòng Kiều Minh Anh, anh trước giờ đều chỉ là bạn, nhưng mà anh, lại nghĩ quá nhiều mà thôi.
Nhưng mà, anh thật sự không cam lòng, cô gái mình thích gần bốn năm lại chắp tay dâng cho người khác như vậy, cho dù đó là người cô thích cũng không được.
“Anh ta đối xử tốt với em, vậy thì anh yên tâm rồi, nếu anh ta dám đối xử tệ với em, thì nói cho anh biết ngay, anh sẽ giúp em đánh anh ta.” Lục Cung Nghị làm ra vẻ mặt thoải mái, vẫn cười ấm áp như cũ, chỉ là ý cười không đạt đáy mắt, có chút lạnh lẽo.
Kiều Minh Anh cong môi cười, sau đó gật gật đầu: “Dạ, đến lúc đó anh sẽ làm hậu thuẫn kiên cố nhất cho em.”
Lục Cung Nghị cười tái nhợt bất lực, mặt lộ ra mệt mỏi: “Anh hơi đau đầu, muốn ngủ một lát, nếu không em quay về trước đi?”
“Đau đầu? Là chỗ bị đụng phải lại phát tác sao?” Kiều Minh Anh thoáng chốc căng thẳng, lập tức đứng dậy, nếu anh gật đầu một cái thì cô sẽ lập tức đi gọi bác sĩ.
Lục Cung Nghị cười cười với cô, chậm rãi lắc đầu: “Không sao, anh chỉ là vì buồn ngủ mà thôi, em không cần lo lắng.”
“Thật sao? Anh đừng lừa em, đau chỗ nào thì nói.” Con ngươi long lanh đầy lo lắng, ánh mắt nhìn anh càng thêm áy náy, về mặt tâm lý có chút không chịu nổi.
Lục Cung Nghị khẽ nhắm mắt lại, muốn trốn tránh tất cả, không muốn nhìn đôi mắt đó của cô, như vậy sẽ khiến anh cảm thấy mình thật sự chẳng là gì trong lòng cô.
“Anh thật sự rất tốt.”
Lời rất khẽ rất khẽ, như đang nói với Kiều Minh Anh, lại như đang nói với mình, có sự bi thương khiến người ta đau lòng.
“Vậy anh nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai em lại tới thăm anh.” Kiều Minh Anh cười, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Cô