Lâm Hạnh Nhi đầu tiên muốn gọi điện thoại cho Tô Thành Nghiêm, nhưng những người này luôn nhìn chằm chằm cô ta, khiến cô ta không biết nên ra tay thế nào.
“Tôi biết các người muốn gì.” Cô ta ép mình bình tĩnh lại, hít sâu một hơi: “Các người thả tôi đi, người phụ nữ này các người tùy ý chơi, thế nào?”
Một người trong số đó cười to ha ha, ánh mắt nhìn Lâm Hạnh Nhi có chút khinh thường: “Tôi thấy cô ta là bạn cô đi, cô vì mình lại phản bội cả bạn bè, cô thế này gọi là gì?”
“Đê, tiện! Haha.” Những người đó không chút khách sáo nhìn Lâm Hạnh Nhi cười to, có người to gan sờ mông cô ta, bị cô ta tránh né.
Lâm Hạnh Nhi nghe thấy những lời này, sắc mặt thay đổi, ánh mắt sắc bén, chán ghét nhìn Dương Ly bên cạnh, giọng nói ngọt ngào có chút sắc bén: “Người phụ nữ này giành người tôi yêu nhất, tôi và cô ta cả đời cũng không thể là bạn!”
Cô ta và Dương Ly, cả đời cũng không thể trở thành bạn!
“Ha ha, đã vậy thì cô chỉ cần uống bình rượu này, chúng tôi sẽ tin cô, thế nào?”
Lâm Hạnh Nhi mặt trắng bệch, nhìn bình trên bàn, ngón tay không ngừng run rẩy.
Cô ta vừa rồi đã lén gọi điện thoại cho Tô Thành Nghiêm, chỉ cần kéo dài một lát, anh sẽ tới cứu mình!
Nghĩ vậy, trong lòng cô ta trấn định vài phần, lộ ra nụ cười đáng thương nhìn những người đó: “Đại ca, không phải tôi không muốn uống, chỉ là tôi từ nhỏ mẫn cảm với cồn, không uống được rượu.”
Những người đó rõ ràng bị ánh mắt nũng nịu và nụ cười của cô ta làm chấn động, lập tức cảm thấy cả người khô nóng, ánh mắt nhìn Lâm Hạnh Nhi cũng nóng rực.
Lúc này, có hai người đạt được ánh mắt ra hiệu của lão đại, mỗi người một bên giữ vai Lâm Hạnh Nhi, lão đại đứng dậy, cầm bình rượu trên bàn rót vào miệng Lâm Hạnh Nhi.
“Ô!” Miệng nhỏ của Lâm Hạnh Nhi bị nhét bình rượu vào, một câu cũng không nói ra lời, chỉ có thể bị động bị những người đó rót rượu, sức lực của họ không nhỏ hơn lúc nãy Lâm Hạnh Nhi rót cho Dương Ly, đau đến mức Lâm Hạnh Nhi nhíu mày.
Rót được nửa bình, Lâm Hạnh Nhi liền cảm thấy làn da trên người nóng bừng, giống như có thứ gì chen vào da cô ta, vừa đau vừa ngứa, cô ta muốn vươn tay bắt, nhưng thế nào cũng không với tới.
“Ha ha, mới nửa chai mà đã không được rồi? Tiếp tục!”
Lâm Hạnh Nhi cắn chặt môi, không thể uống, cô ta không thể uống, nếu cô ta uống thì da toàn thân sẽ phát ban, cô ta không muốn trở nên ghê tởm không nhìn nổi!
“Mở miệng cô ta ra!” Lão đại chỉ miệng Lâm Hạnh Nhi, hai người kia vươn tay ra, cưỡng chế banh miệng Lâm Hạnh Nhi ra, tiếp tục rót rượu.
Dương Ly khẽ mở mắt, ý thức có chút mơ hồ, mí mắt nặng nề, nhưng vẫn rõ ràng tình huống hiện tại, nhưng bây giờ, toàn thân cô vô lực, tứ chi nặng như chì không nhấc lên nổi.
Cho dù bây giờ cô có sức lực, cô cũng sẽ không giúp Lâm Hạnh Nhi nữa.
Mặc dù vừa rồi cô say, nhưng vẫn có thể nghe thấy lời họ nói, những lời Lâm Hạnh Nhi nói, giống như một bạt tai hung hăng đánh lên mặt cô.
Khiến cô biết cái gì gọi là ngu ngốc, cái gì gọi là ngây thơ!
“Ô ô, Thành Nghiêm, cứu, cứu em…” Lâm Hạnh Nhi phí sức tránh khỏi bình rượu của họ, miệng đứt quãng nói ra một câu, khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt, lại không thể kêu gọi sự đồng tình của những người đó, ngược lại càng thêm điên cuồng.
Dương Ly loạng choạng đứng dậy, dùng sức lắc đầu, cố gắng khiến mình nhìn rõ tình cảnh trước mặt.
Cô rất không muốn quan tâm Lâm Hạnh Nhi, nhưng nếu cô không quản, rất có khả năng cô ta hôm nay sẽ chết ở đây, cho dù không vì Thành Nghiêm, cô cũng không làm nổi chuyện mở to mắt nhìn một mạng người chết trước mặt mình!
Hai tay Dương Ly nắm chặt, hung hăng nhào vào đám người đó, đụng ngã một vài người, Lâm Hạnh Nhi cũng được giải thoát, mặt cô ta nổi ban đỏ