Bởi vì lần quay này đã bỏ hết những động tác nguy hiểm trên không, nhưng tình tiết vẫn vô cùng lãng mạn, giống như phim truyền hình.
“Cái này do ai viết mà tốt như vậy, người Thần Tinh không phải đều thích động tác nguy hiểm sao?” Kiều Minh Anh lật vài trang, cảm giác tác giả của kịch bản này quá giỏi, thật là hai thái cực so với đám tác giả làm người phát rồ của Thần Tinh.
Trước kia lúc quay phim vì hấp dẫn ánh mắt, thiếu chút nữa mất cả mạng, dù là thanh danh hay lợi ích, đều là một đả kích nặng với Thần Tinh.
Nhưng mà lỗi của bọn họ, bọn họ nên tự gánh chịu.
Mà lần nữa quay quảng cáo, rất quan trọng với Thần Tinh, có nói là một bước ngoặt cải tử hồi sinh rất quan trọng.
Cô biết Lê Hiếu Nhất cũng không muốn lộ diện trước mặt truyền thông, trước kia cô tìm tư liệu của anh trên máy, những bức hình đó, không phải là góc mặt thì là bóng lưng, có thể thấy được anh không thích chụp ảnh đến mức nào.
Cô quyết định tiếp tục đến này, chủ yếu là vì Lục Cung Nghị, cô thiếu nợ anh ta nhiều, nhưng mà bây giờ công ty anh ta gặp nạn, dù cô không thể làm gì, nhưng mà quay xong quảng cáo, cũng là thứ duy nhất cô có thể làm.
Chỉ là không ngờ, Lê Hiếu Nhật cũng đến với cô.
Trong ấn tượng của cô, công việc của anh rất bận rộn, có đôi khi nửa đêm tỉnh lại, khát nước xuống lầu uống nước, đèn thư phòng vẫn sáng. Có đôi lúc dỗ cô ngủ, sau đó lại rời gường họp qua video, lúc cô tỉnh lại, anh vẫn luôn ở bên cạnh cô. Rõ ràng là một món nợ ân tình của cô, nhưng bây giờ anh là cùng cô đem trả lại.
Người đàn ông này có phải muốn chiều hư cô, như vậy sau này sẽ cảm giác chuyện này là đương nhiên.
“Đây là anh để tác giả La Cẩm viết, ba cái phương án trù định của Thần Tinh tính cái gì?” Lê Hiếu Nhật ánh mắt hơi lạnh, cười nhạt với Thần Tinh.
Chuyện quay trên không rơi xuống lần trước anh cũng đã tra ra được là người bên trong Thần Tinh, về phần ai vẫn chưa tra rõ, nhưng mà rất rõ ràng là người kia không có ý tốt.
Người viết phương án trù định này cũng không có ý tốt.
Bởi vì tất cả quay chụp đều từ phương án này mà ra, nhất định là có người có ý.
Lê Hiếu Nhật nói đến lúc tìm kiếm manh mối, chỉ tìm kiếm một tin hữu dụng.
Nhật nói.
La Cẩm?
Kiều Minh Anh biết La Cẩm, đây là một biên kịch cả người ngông nghênh, tính tình lại bướng bỉnh, nhưng mà người cầu một quyển kịch bản của anh ta là vô số, chỉ cần là kịch bản từ tay anh ta, nhất định sẽ nổi, không có ngoại lệ.
Nghe nói tính tình La Cẩm kia kiêu ngạo lắm, không biết Lê Hiếu Nhật tìm được anh ta thế nào.
“Nếu như là La Cẩm, vậy quảng cáo này nhất định sẽ nổi!” Hai con mắt Kiều Minh Anh sáng lên, hiện lên sự vui vẻ như con chim sẻ tung tăng, không ngờ nhân vật lớn như La Cẩm lại viết kịch bản quảng cáo, thật sự quá khó tin.
“Có phải em nên thể hiện sự cảm ơn không?” Lê Hiếu Nhật rút kịch bản trong tay cô đi, tùy ý ném qua một bên, cũng không quan tâm đó là kịch bản của La Cẩm ngàn vàng khó cầu.
“Anh muốn thế nào?” Kiều Minh Anh ngửa đầu nhìn anh, nghi ngờ nháy mắt.
Lê Hiếu Nhật duỗi ngón trỏ ra, chạm vào ánh môi của cô, ánh mắt mê hoặc.
Khuôn mặt Kiều Minh Anh đỏ lên, ánh mắt dừng lại trên cánh môi hồng của anh, không khỏi nuốt nước bọt.
Mẹ nó, dáng vẻ thèm thuồng của cô này có phải quá không rụt rè không?
Kiều Minh Anh do dự một lúc, sau đó duỗi người kề sát vào môi anh, hôn lên một cái bẹpk
Như vậy sao có thể thỏa mãn được khát vọng của BOSS lớn Lê chứ?
Kiều Minh Anh không thể thối lui, anh giữ cái ót của cô lại, đưa cô vào nụ hôn sâu hơn.
Nụ hôn của anh rất có kỹ xảo, Kiều Minh Anh đỏ mặt không kìm lòng được đáp lại anh, nụ hôn ngây ngô dịu dàng, mang theo hơi thở thơm ngát của riêng mình cô, làm Lê Hiếu Nhất gần đây vẫn kiêu ngạo vì tự chủ của mình thiếu chút nữa tan