Mà Lục Cung Nghị làm gì có nghiêm trọng giống như điều dưỡng đã nói, dựa lưng vào tường chớp mắt, giường bệnh hướng về phía cửa sổ, ánh nắng lọt vào ô cửa kính chiếu vào trong phòng bao phủ quanh người của anh ta.
Điều dưỡng nhìn một bên mặt của anh ta, nhìn đến nỗi có chút ngây dại.
Anh ta chính là loại người nhìn thấy thì sẽ cảm giác rất ấm áp, lúc cười lên càng khiến cho người ta cảm thấy ấm áp hơn.
Lúc đầu Kiều Minh Anh trở thành bạn bè với anh ta, cũng là vì lúc đó cô đang trong hoàn cảnh khốn cùng, rất khát vọng.
Lục Cung Nghị biết mình lợi dụng điều dưỡng để lừa gạt Kiều Minh Anh như thế này thì thật sự rất trẻ con, thế nhưng anh ta muốn gặp Kiều Minh Anh, cho nên phải sử dụng chút thủ đoạn đặc biệt.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, Lục Cung Nghị nghe xong liền biết là Kiều Minh Anh, không do dự liền đắp chăn lên trên người, cái trán rịn ra mấy giọt mồ hôi lạnh, sao còn có dáng vẻ của lúc nãy nữa.
Lúc Kiều Minh Anh đẩy cửa ra thì nhìn thấy dáng vẻ Lục Cung Nghị đang co ro người ở trong chăn, trên trán đổ đầy mồ hôi, sự áy náy ở trong lòng giống như là thủy triều nhấn chìm cô.
Vốn là cảm giác áy náy đã dần dần bớt đi, giờ phút này lại tiếp tục xuất hiện, đôi mắt của cô đỏ ửng.
Cô đi qua, nhẹ nhàng gỗ bả vai của Lục Cung Nghị, giọng nói ấm áp: “Cung Nghị, anh không sao đó chứ?”
Lục Cung Nghị ngẩng đầu lên, mở hai mắt ra nhìn cô, trong con ngươi mang theo mấy phần mê mang và chịu đựng, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “Minh Anh, em đến thăm anh hả?”
Ánh mắt của anh ta giống như lơ đãng quét mắt nhìn Lê Hiếu Nhật ở một bên, sau đó giống như không có việc gì mà nhìn Kiều Minh Anh.
“Em có thể không đến được à? Anh sao rồi, đã khỏe hơn chút nào chưa? Có phải là vết thương lại tái phát rồi không?” Kiều Minh Anh lo lắng nhìn băng vải màu trắng ở trên đầu của anh ta, không có chảy ra tơ máu, nói cách khác vết thương không bị toét ra.
Lục Cung Nghị nhìn ánh mắt lo lắng của cô, trong lòng mềm mại như nước: “Không sao cả, nhưng mà anh chỉ cảm thấy hơi khó chịu, không phải là em đang quay phim sao? Đột nhiên đi ra ngoài như thế này có được không?”
Hai tay của Lê Hiếu Nhật khoang ở trước ngực, ánh mắt không lạnh không nhạt nhìn anh ta một cái, mặc dù đứng ở sau lưng của Kiều Minh Anh không hề tỏ ra bất cứ thái độ nào, nhưng nhưng quyền sở hữu của anh đã sớm được tuyên bố trong đôi mắt đen sâu thẳm như màn đêm.
Lục Cung Nghị mấp máy môi, cho dù là đã nghe chính miệng Kiều Minh Anh nói chuyện, thế nhưng khi thấy hai người bọn họ cùng nhau đến đây thì trái tim vẫn sẽ khó chịu một chút.
Người này dựa vào cái gì mà có thể khiến cho Kiều Minh Anh rời đi năm năm, sau đó lại yêu một lần nữa chứ?
“Việc quay phim đã kết thúc rồi, anh không cần phải lo lắng đâu.” Kiều Minh Anh nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó đi đến đến cái bàn ở một bên, lấy ra thuốc mà bác sĩ đã đưa đến, lấy ra liều lượng thích hợp rồi rót một ly nước ấm đưa qua cho anh ta: “Uống thuốc đi.”
Lục Cung Nghị nhận lấy ly nước, không hề nhíu mày, ngoan ngoãn uống hết tất cả thuốc.
Lê Hiếu Nhật cảm thấy rất hứng thú mà nhướng nhướng mày, giống như là phát hiện cái gì đó, khóe miệng gợi lên.
“Ối! Em quên lấy đồ của em để ở trên xe mất rồi. Hiếu Nhật, đưa chìa khóa xe cho em đi, em xuống dưới lấy.” Kiều Minh Anh đột nhiên nhớ đến điện thoại di động của mình không có mang theo, trách không được trên đường đi cứ luôn cảm giác là quên cái gì đó, hóa ra là quên điện thoại di động.
Cô chính là một con mọt internet, chút sở thích bình thường chính là cầm điện thoại di động để trò chuyện ở trên mạng, nếu như điện thoại không có ở trên tay thì sẽ thấy không thoải mái, cái này có tên là: Hội chứng ghiền điện thoại di động.
“Đi nhanh về nhanh nha.” Lê Hiếu Nhật đưa chìa khóa xe cho cô, Kiều Minh Anh cầm lấy chìa khóa xe xong liền đi ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người đàn ông, đột nhiên lại im lặng một cách kỳ lạ.
Điều dưỡng đứng ở một bên nhìn xem, trong lòng im lặng suy nghĩ, nếu như hai người đàn ông đẹp trai này đều là bạn trai của mình thì tốt rồi…
“Lúc mà Minh Anh ở nước Anh, tôi đã gặp được cô ấy sau khi cô ấy sinh ra Tiểu Bảo không bao lâu, cô ấy chính là một cô gái rất kiên cường, một mình ở nước ngoài cho dù người ngoài đánh giá cô ấy như thế nào thì cô ấy cũng dứt khoát sinh ra đứa bé, nuôi dưỡng lớn khôn. Cuộc sống khổ cực như vậy,