Hóa ra thứ trong phòng bếp của Kiều Minh Anh trông giống như muối lại là đường, hai thứ đều có màu trắng nên khó trách anh nhận nhầm?
“…”
Cũng may đồ ăn sau đó rất bình thường, không quá ngọt cũng không quá mặn, nhưng Kiều Minh Anh lại không cho rằng Lê Hiếu Nhật làm ra được, chắc chắn anh không cẩn thận trộn đường và muối lại với nhau nên mới không xảy ra chuyện…
Sau khi ăn cơm xong thì Kiều Minh Anh thu dọn đồ đạc của mình, rồi trả chìa khóa lại cho bất động sản, cô và Lê Hiếu Nhật cùng rời khỏi chỗ này.
Hiện tại là sáu giờ tối, nếu quay về thì hơi đáng tiếc nên Kiều Minh Anh đề nghị đi dạo xung quanh phố ăn vặt ở bên kia.
Hai người đi dạo thì không khỏi đi tới trường cấp ba trước kia của bọn họ, đây là trường cấp ba vô cùng nổi tiếng ở thành phố A, là một trường học cao cấp.
Kiều Minh Anh đưa tay vỗ lên bức tường, tính toán độ cao của bức tường và xác suất cô có thể trèo qua là bao nhiêu.
Lúc cô học cấp ba thường xuyên trèo qua bức tường này với Dương Ly, say đó chạy đến phố ăn vặt bên kia ăn từ đầu đến cuối không biết mệt.
Đáng tiếc cô không trở về được nữa, hồi ức lại trở nên ngày càng quá đáng giá, tốt đẹp.
Cô đang mất tập trung, cơ thể lại đột nhiên bay lên không trung, cả người cao hơn bức tường.
Từ đây nhìn vào có thể thấy cây cổ thụ bên tường, Kiều Minh Anh có chút kinh ngạc, sao cây này vẫn chưa bị chặt đi mà còn ở đây chứ?
“Mau lên, nặng muốn chết.” Giọng thúc giục trầm thấp của Lê Hiếu Nhật truyền đến từ phía dưới, Kiều Minh Anh không còn do dự, thành thạo chống lên tường, sau đó cơ thể nhỏ nhắn nhanh nhẹn trèo qua.
Nhân lúc Lê Hiếu Nhật không có ở đây, Kiều Minh Anh vội vàng đi tới bên cây kia, tìm kiếm gì đó.
Quả nhiên cô tìm được rồi.
Trên thân cây có khắc mấy chữ “Chủ nhiệm Vương hãy chờ đại gia Kiều tiêu diệt bà”, mặc dù đã qua rất nhiều năm, nhưng dấu vết vẫn không mờ đi, còn rất rõ ràng.
Cô dùng dao nhỏ khắc lên trên đó, có thể thấy được người đó tức giận thế nào, sợ người khác không thấy nên dường như dùng rất nhiều sức.
“Em đang nhìn gì vậy?” Lê Hiếu Nhật bất ngờ đã trèo qua tường đi tới sau lưng cô.
Kiều Minh Anh sợ anh nhìn thấy nên nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lê Hiếu Nhật không hề do dự cất bước đuổi theo sau Kiều Minh Anh.
Hôm nay là thứ sáu, đa số học sinh trong trường đều về nhà, chỉ có một ít ở lại trường học là lớp mười hai, vì sang năm tốt nghiệp nên cố gắng phấn đấu.
Bóng đêm mờ mịt, hiện tại là tháng mười hai tháng, gió thổi vào mặt giống như có người cầm dao rạch lên mặt.
Với thể chất của Kiều Minh Anh, cô chạy tới giữa sân thể dục đã bị Lê Hiếu Nhật bắt được, thở hổn hển, miệng nhỏ thở dốc.
Nhưng Lê Hiếu Nhật vẫn hô hấp bình thường, giống như vừa rồi anh chỉ đi dạo trong vườn hoa nhà mình, nhịp tim vẫn bình thường, sự tương phản quá lớn.
“Em chạy cái gì?” Lê Hiếu Nhật hơi cong môi, ánh mắt nhìn đèn đường xung quanh sân thể dục sáng như sao trời, trong đó có sự dịu dàng và rực rỡ.
Kiều Minh Anh trừng mắt nhìn anh một cái: “Vận động sau khi ăn.” Cô nói xong thì hai tay chống lên đầu gối cố gắng hít thở, khó chịu muốn chết, quả nhiên chạy bộ vào mùa đông đúng là ăn no rửng mỡ!
Lê Hiếu Nhật thấy cô thật sự khó chịu thì bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng giúp cô hô hấp.
Kiều Minh Anh vất vả lắm mới thở ra hơi, khuôn mặt nhỏ bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng, cơ thể không nóng lên vì vừa chạy xong, ngược lại còn lạnh hơn.
Dì cả của cô vẫn chưa đi, suýt nữa quên mất.
Lê Hiếu Nhật nhíu mày lại, tháo khăn quàng cổ màu trắng gạo trên cô xuống rồi quàng lên cổ cô, nhẹ giọng trách cứ nói: “Đi ra ngoài cũng không biết đeo khăn quàng cổ, em có lạnh chết thì anh cũng không quan tâm.”
Kiều Minh Anh mím miệng cười trộm, đôi mắt phát sáng mê người, người đàn ông nói một đằng làm một nẻo,