Nhưng Lê Hiếu Nhật lại dùng đôi mắt tràn ngập chưa thỏa mãn nhìn cô, không di chuyển.
Kiều Minh Anh nóng nảy, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, giống như anh đào mê người: “Lê Hiếu Nhật, anh đừng giống như xe bị tuột xích vào lúc này được không?”
Lê Hiếu Nhật hừ nhẹ một tiếng, vô cùng không vui nói: “Em bồi thường cho anh thế nào?”
Cái gì? Còn muốn bồi thường?
Kiều Minh Anh nhìn thấy chủ nhiệm đã chạy đến sân thể dục thì khẽ cắn môi nói: “Chúng ta về nhà trước, anh muốn em bồi thường thế nào cũng được.”
Rốt cuộc Lê Hiếu Nhật cũng nở nụ cười hài lòng, giống như đang chờ cô nói câu này vậy, anh búng lên trán cô: “Thành giao.”
Anh nói xong thì kéo tay cô chạy như bay ra khỏi sân thể dục.
Chủ nhiệm Vương lớn tuổi đáng thương còn phải đuổi bắt bọn họ, chưa từ bỏ ý định muốn bắt được bọn họ nên cũng chạy theo.
“Hai người đứng lại! Có nghe thấy không, đứng lại cho tôi!”
Tiếng gầm gừ sau lưng ngày càng nhỏ, bọn họ cũng thuận lợi chạy đến ven đường.
“Hiếu Nhật, thật là kích thích, anh nói xem bà già có chạy đến tắt thở hay không?” Kiều Minh Anh đỡ tường lau nước mắt vì cười: “Đã qua nhiều năm như vậy, bà ta vẫn giống như năm đó.”
Lê Hiếu Nhật nhìn chằm chằm cô mấy giây, hơi cong môi, sau đó đưa tay khiêng cả người cô lên vai đi trên con đường.
“Anh làm gì vậy? Nhiều người đang nhìn đó!” Kiều Minh Anh nói nhỏ một tiếng, có chút tức giận đập vào lưng anh, dùng khăn quàng cổ che kín mặt không lộ ra, quá mất mặt, không phải cô không có chân!
Lê Hiếu Nhật hừ một tiếng, không thèm quan tâm ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh.
Hai người quay lại trang viên đã chín giờ rưỡi tối, Lê Hiếu Nhật khiêng Kiều Minh Anh về biệt thự nên hấp dẫn không ít ánh mắt của người hầu.
Đúng lúc Kiều Tiểu Bảo xuống lầu uống sữa bò thì nhìn thấy Lê Hiếu Nhật khiêng Kiều Minh Anh đi vào, nhóc khó hiểu hỏi: “Daddy đánh mami ngất xỉu sao?”
“Không có, chân mami đau nên daddy phải ôm về.” Lê Hiếu Nhật không thay đổi sắc mặt, không hề có cảm thấy xấu hổ khi lừa gạt Tiểu Bảo.
Chân ai đau muốn anh ôm chứ, chân cô rất tốt nhé! Kiều Minh Anh nổi giận ôm mặt, lựa chọn im lặng.
“Nhưng daddy khiêng mami chứ không phải là ôm.” Kiều Tiểu Bảo chỉ vào Kiều Minh Anh, trên khuôn mặt nhỏ mềm mại viết to mấy chữ “Daddy rất đáng nghi”.
Sắc mặt Lê Hiếu Nhật vẫn bình tĩnh, đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ của Kiều Tiểu Bảo nói: “Bảo bối ngoan, daddy muốn bồi dưỡng tình cảm với mami, con ngoan ngoãn đi ngủ, hôm nào daddy đưa thứ tốt cho con.”
“Đưa cái gì?” Kiều Tiểu Bảo chớp mắt to nhìn anh, Tiểu Bảo mới không dễ lừa gạt như vậy đâu.
Khóe miệng Lê Hiếu Nhật kéo ra một cái, ngầm than thở con anh đúng là khó đối phó, sau đó anh dịu dàng cười nói: “Con luôn muốn hệ thống giải mã dữ liệu đồ họa kia.”
Lê Hiếu Nhật nói đến đây thì cảm thấy bất đắc dĩ đồng thời còn rất kiêu ngạo, đứa trẻ bình thường khác không phải muốn đồ chơi thì cũng là sản phẩm điện tử, nhưng con anh vẫn luôn quấn lấy anh muốn thứ giải mã tài liệu đồ họa về cư dân trên đảo nhỏ kia.
Quả nhiên, đôi mắt Kiều Tiểu Bảo lập tức sáng lên: “Thành giao!” Nhóc nói xong thì tránh ra cho anh đi.
Đây là đứa con trai ngoan mà cô nuôi dưỡng nhiều năm, không ngờ chỉ vì một bộ giải mã tài liệu đã bán mẹ mình đi!
Mami tự cầu phúc cho mình nhé. Kiều Tiểu Bảo ở sau lưng Kiều Minh Anh vẫy tay nhỏ, nụ cười đắc ý đi xuống lầu.
Nhóc nhẹ nhàng lấy được tài liệu vào tay mình nên Kiều đẹp trai tỏ vẻ vô cùng sung sướng, nhóc phải ăn mừng một trận!
Lê Hiếu Nhật đi vào phòng ngủ chính, lần này anh không lo lắng Kiều Tiểu Bảo đến phá hoại, trừ khi nhóc không muốn bộ tài liệu kia nữa.
Kiều Minh Anh bị ném lên chiếc giường mềm mại, cô nhìn Lê Hiếu Nhật đang cởi quần áo thì nuốt nước miếng, lo lắng nắm chặt ga trải giường, lùi về phía sau nhìn anh: “Anh, anh…”
Cô vừa định nói “Anh