Nhiều năm như vậy rồi, thỉnh thoảng cũng có đấu giá, nhưng mỗi lần giá cả đều cực kỳ công bằng, không có cố ý tăng nhiều.
“Nhà thiết kế những bộ quần áo này chỉ là một phụ nữ mới vào CR mà thôi, nhưng mà cô ta là vợ của Tổng giám đốc CR mà, cho nên những trang phục này có phải là Tổng giám đốc CR muốn làm cho vợ mình vui mà cố ý tăng giá lên hay không thì chúng ta không biết rồi.” Tề Hưu đứng dậy, chỉ vào những trang phục trên sân khấu lớn tiếng nói.
Anh ta nói như vậy, khiến cho những người vốn còn kiên định, nội tâm đã có chút dao động.
Nhà thiết kế những bộ trang phục này hóa ra là vợ của Tổng giám đốc CR, bài báo cách đây vài ngày có thể nói là gây chấn động toàn nước C, hầu như là không ai không biết.
Quần áo của một nhà thiết kế ít tên tuổi vậy mà lại có giá một tỷ hai, không lẽ thật sự không có nội tình sao?
“CR phải cho chúng tôi một lời giải thích, có phải là đang lừa gạt chúng tôi không?” Tề Hưu lại nói, nói rất sinh động, giống như là thật sự có chuyện này vậy.
Tại hiện trường không có bao nhiêu người nhúc nhích, chỉ có một bộ phận nhỏ là nhỏ tiếng bàn luận.
Thực ra có đa số người đang khinh miệt Tề Hưu, cho dù CR có cố ý tăng giá đi nữa, bọn họ ở hiện trường này có ai là mua không nổi?
Vì mấy trăm triệu cỏn con, mất mặt là chuyện nhỏ, lớn tiếng làm phản với CR mới là chuyện không có lý trí nhất, làm ra loại chuyện như vậy, đều là tên ngốc.
“Hiếu Nhật, có người khinh miệt tiểu thê của anh thì làm sao đây?” Kiều Minh Anh bĩu cái miệng nhỏ, bộ dạng như tâm trạng rất không tốt, nhưng từ trong đôi con ngươi long lanh như nước đó, lại phát ra ánh sáng vô cùng giảo hoạt.
Thần sắc Lê Hiếu Nhật thay đổi, mang máng hiện lên sự không vui: “Diệt.”
Kiều Minh Anh đang định hỏi xem nên diệt thế nào, thì điện thoại của Lê Hiếu Nhật reo lên, là Du Niệm trong đội thiết kế gọi đến, hỏi chỉ thị của anh.
“Lấy chứng cứ ra, cho bọn họ xem, giá trị thật sự của số trang phục này.” Lê Hiếu Nhật trầm giọng nói, sau đó thì cúp điện thoại.
“Chứng cứ gì?” Kiều Minh Anh không hiểu mà nhìn anh, hỏi.
Nghe có chút cảm giác đáng sợ.
Khoé môi mỏng của Lê Hiếu Nhật khẽ cong lên, quay người cô lại đối diện với sân khấu: “Đương nhiên là chính danh cho em, hiệu ứng nhãn hiệu của tiểu thê của anh.”
Kiều Minh Anh nhìn lên sân khấu, lúc này, Du Niệm và một người đồng hành của bà ta đều đi lên sân khấu, sau khi đưa một thứ đồ cho người đấu giá trên sân khấu thì quay người đối diện với khách mời ở bên dưới sân khấu.
Người ở hiện trường đa số đều là có nghiên cứu về thời trang, hơn nữa hơn 90% là đều quen biết với người trong nhóm thiết kế của CR, nhưng người ở hiện trường, không có ai là không biết Du Niệm.
Bà ta là một thiên tài trong ngành thời trang, với một tầm nhìn và trình độ sâu sắc độc đáo, dù người trong hay ngoài giới gặp bà ta đều phải kính trọng gọi bà ta một tiếng “Lão sư”.
Lời nói của bà ta rất có uy quyền, mặc dù bây giờ bà ta hiếm khi thiết kế quần áo, nhưng vẫn nườm nượp không ngớt người muốn đặt lịch hẹn với bà ta.
“Xin chào, tôi là Du Niệm, tôi không phí lời nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính.” Du Niệm mặc một thân váy Âu màu tím già dặn lão luyện, chiếc khăn quàng cổ được quấn hờ hững trên cổ và thắt thành một nút, khí chất thời trang tràn đầy ở trên người rất dễ khiến người ta tín phục.
Người ở bên dưới sân khấu nhìn thấy bà ta, đều nín thở tập trung tinh thần, giống như là sợ sẽ làm phiền đến bà ta vậy.
“Có người nảy sinh nghi vấn với nhà thiết kế của công ty CR chúng tôi, đồng thời cũng là vũ nhục đối với công ty của chúng tôi, cho nên tôi muốn cho mọi người xem một thứ.” Du Niệm đưa tay ra hiệu với bàn đồng hành ở phía sau, thị ý anh ta có thể bắt đầu rồi.
Tề Hưu lập tức trở thành cái gai trong mắt của mấy người này, mấy ánh mắt khinh miệt đó khiến anh ta như ngồi trên thảm đinh.
Một màn hình lớn được hạ xuống ở phía sau Du Niệm, người bạn bật máy chiếu rồi điều chỉnh xong, sau đó một cảnh tuyệt vời đã xảy ra.
Đây là những buổi trình diễn thời trang về các tác phẩm của Kiều Minh Anh kể từ khi ở FS.
Kiều Minh Anh đỡ trán, cô