“Ba mẹ anh luôn muốn gặp em.” Đứng cạnh Kiều Minh Anh, sau khi lấy điện thoại ra xem màn hình một cái, Lê Hiếu Nhật đã nói.
Kiều Minh Anh kinh ngạc một hồi, hai ngày nay đang bận việc của ngày hôm nay, không có về trang viên qua, hơn nữa ba Lê và mẹ Lê cũng chưa từng gọi điện thoại nới muốn gặp cô và Kiều Tiểu Bảo, càng không có đến chất vấn chuyện giữa bọn họ, khiến cô cảm thấy rất ngạc nhiên.
“Thực ra bọn họ muốn gặp bảo bối nhất đúng chứ.” Ánh mắt Kiều Minh Anh dời sang sàn catwalk, nhàn nhạt nói.
“Anh đã nói với bọn họ, mấy ngày nay em đang bận, nếu như muốn gặp em, thì phải đợi ngày mai bận xong.” Lê Hiếu Nhật cười xấu xa một cái, từ đằng sau ôm lấy eo của cô, đặt cằm trên vai của cô.
“Chả trách hai ngày nay yên tĩnh như vậy, không có điện thoại cũng không có đến tận cửa chất vấn, ông xã em là tốt nhất ~” Kiều Minh Anh không nhịn được mà cười ra tiếng, quay đầu lại ‘moa’ một cái trên cằm của anh.
Lê Hiếu Nhật biểu thị vô cùng hưởng thụ tiếng ‘ông xã’ này của cô, hài lòng mà híp đôi con ngươi đen lại, cúi đầu bắt lấy đôi môi hồng anh đào của cô, coi như không ai ở xung quanh mà hôn.
“Ưm…” Kiều Minh Anh xấu hổ mà đấm đấm lồng ngực của anh, sau đó đẩy anh ra, vùi mặt vào trong áo khoác lớn của anh.
Lúc này ánh đèn đều tụ tập trên sân khấu, ánh mắt của tất cả mọi người đều đang đặt trên người của người mẫu, cho nên không có phát hiện hành động của bọn họ.
“Em muốn làm ngạt chết mình à?” Lê Hiếu Nhật buồn cười mà kéo cô ta khỏi lồng ngực mình, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô, nói.
Rõ ràng là da mặt của người phụ nữ nhỏ bé này vô cùng dày, nhưng mỗi lần anh chỉ cần hôn cô một cái, cô liền đỏ mặt, da mặt mỏng đến trong suốt.
Nhưng mà như vậy, anh ngược lại càng muốn trêu chọc cô.
“Ai, ai kêu anh hôn lung tung chứ, không thấy ở đây nhiều người như vậy sao?” Kiều Minh Anh e thẹn mà vươn tay dùng sức véo vào eo của anh một cái, nếu như bị người ta nhìn thấy thì cô ra ngoài phải đeo mặt nạ phòng độc rồi, nói không chừng sẽ bị nước bọt nhúng độc của ai đó phun chết nữa.
“Bọn họ không nhìn thấy đâu.” Lê Hiếu Nhật véo véo khuôn mặt ửng hồng của cô, dùng áo khoác gói gọn cô vào lòng, như vậy thì không nhìn thấy nữa.
“…” Kiều Minh Anh yên lặng, nếu tên này mà lên sân khấu chắc sẽ có một chức năng đặc biệt là “xem khán giả bên dưới sân khấu như quả bí ngô” đúng chứ?
Rất nhanh đã đến show cuối cùng, là show kết thúc, vậy thì áp lực sẽ vô cùng lớn, nhất định phải kinh diễm và thu hút hơn hai show trước thì mới có thể đạt được hiệu quả chính diện.
Đến giờ phút này, Kiều Minh Anh cũng dấy lên tinh thần, nhìn ánh đèn dần dần tối đi trên sân khấu.
Tuy trang phục là cô thiết kế, cô cũng nhìn thấy qua thành phẩm, và cả bộ dạng người mẫu mặc quần áo mình thiết kế đi catwalk rồi.
Nhưng mỗi một lần, cô đều không nhịn được mà hung phấn và kích động.
Người mẫu đầu tiên bước ra, là Hạ Huân Nhi, cô ta vừa xuất hiện, bầu không khí ở hiện trường liền bùng cháy đến cực điểm.
Những mảnh lông vũ màu trắng như tuyết bắt đầu rơi trên bầu trời, thông qua qua ánh đèn trên đỉnh đầu, sẽ phản chiếu ra hình dạng của một bông hoa tuyết xinh đẹp.
Hạ Huân Nhi mặc một chiếc váy ngắn màu đen trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác lông trắng tinh khôi, trên lưng có trang trí bông tuyết rất lớn, băng tuyết động lòng hệt như nữ hoàng của tuyết.
Những bộ quần áo này sẽ được đặt trong các cửa hàng chuyên dụng của CR sau buổi trình diễn, vì nhà thiết kế khác nhau nên số lượng quần áo sẽ khác nhau, số lượng mỗi bộ quần áo sẽ được thiết kế tùy theo khả năng và độ nổi tiếng của nhà thiết kế.
Và Kiều Minh Anh là người duy nhất có thể so sánh với đội thiết kế của CR cho đến nay, và mỗi thiết kế quần áo sẽ chỉ có một hoặc một vài bộ, thường được gọi là phiên bản giới hạn.
Tuy nhiên, sau buổi biểu diễn này, những bộ quần áo này sẽ được đặt trên sân khấu, cho phép khách mời đấu giá để cạnh tranh, ai trả giá cao hơn sẽ thắng.
“Chủ ý này Đặng Chiến đưa ra cũng thật không tồi a, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, em có thể lấy được