“Cậu chủ, cuối cùng cậu cũng nghe điện thoại rồi. Cậu chủ nhỏ sốt rất cao, bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện đấy!” Trong giọng nói của chị Lâm có chút trách cứ. Chị nhìn Lê Hiếu Nhật từ nhỏ tới lớn, biết anh sẽ không để ý.Kiều Tiểu Bảo!Trái tim Lê Hiếu Nhật dường như đột nhiên thủng một lỗ. Anh không có thời gian để suy nghĩ nhiều, vừa vội vàng tìm quần áo từ trong tủ ra thay, vừa hỏi: “Bé ở bệnh viện nào vậy?”“Bé ở bệnh viện trung tâm. Bệnh tình của cậu chủ nhỏ rất nghiêm trọng, cô Anh vô cùng lo lắng…” Chị Lâm còn chưa nói hết lời đã bị cúp máy. Chị nhìn điện thoại đã bị ngắt mà che miệng cười. Chắc cậu chủ biết mình đã làm cho cô Minh Anh mất hứng. Cậu chủ càng nóng ruột lại càng chứng minh cậu ấy để ý cô Minh Anh và cậu chủ nhỏ hơn.Lê Hiếu Nhật thay quần áo xong, cầm lấy chìa khóa trên bàn và đi ra ngoài.Chân dài có cái lợi là đi rất nhanh. Chỉ một lát anh đã xuống dưới tầng, lên xe khởi động động cơ. Chiếc xe nhanh chóng biến mất ở trong màn đêm.Diệp Tử ở bên cửa sổ nhìn chiếc xe của Lê Hiếu Nhật càng lúc càng xa, trong mắt đầy vẻ không cam lòng.Rõ ràng anh đã nói sẽ ở lại với cô ta.Chẳng lẽ là vì người phụ nữ vừa gọi điện thoại tới sao? Diệp Tử nhớ lại, tên lưu cho số điện thoại kia là gì nhỉ… Anh Anh!Thật là thân thiết. Rốt cuộc đó là người thế nào với anh vậy?Diệp Tử nắm chặt rèm cửa sổ, ngón tay siết chặt tới mức từng đốt trắng bệch. Cô ta rất tò mò, rốt cuộc là ai chỉ cần một cuộc điện thoại đã có thể làm cho anh quên mất giao hẹn với mình mà rời đi.Chị Lâm còn không biết mình đã trúng đạn một cách hoa lệ.Lê Hiếu Nhật lái xe nhanh như một cơn lốc, nhờ vậy, anh mới có thể chạy tới bệnh viện trong thời gian ngắn.Sau khi hỏi thăm lễ tân của bệnh viện về số phòng của Kiều Tiểu Bảo, Lê Hiếu Nhật đi thẳng tới tầng đó. Lúc anh đi tới cửa phòng bệnh của Kiều Tiểu Bảo, chị Lâm chờ ở cửa vừa nhìn thấy anh đã thở phào nhẹ nhõm.“Cậu chủ, cuối cùng cậu chủ cũng tới rồi.” Lúc chị Lâm nói lời này có hơi lo lắng. Chị biết, Kiều Minh Anh nhất định sẽ nổi giận với Lê Hiếu Nhật.Dù sao, đứa trẻ bị ốm mà không biết ba lại đi đâu, ai có thể không tức cho được?Chị Lâm càng nghĩ lại càng cảm thấy tức giận, bất bình thay cho Kiều Minh Anh. Hơn nữa cô đã sinh cho nhà họ Lê một đứa trẻ đáng yêu khiến mọi người nhìn đều thích như vậy.Cho dù là ông chủ và bà chủ thấy, chắc chắn cũng nâng niu mẹ con bọn họ trong lòng bàn tay thôi.Lê Hiếu Nhật không nói gì, đôi môi mỏng mím chặt. Anh nhìn xuyên qua khe cửa khép hờ, chỉ thấy Kiều Anh Anh đang ngồi bên giường bệnh, cúi đầu chăm sóc cho Kiều Tiểu Bảo, nhưng không nhìn thấy rõ nét mặt.Trong lòng anh chợt cảm thấy đau đớn, lại hối hận vì đã nhận lời Diệp Tử ở lại với cô ta mà quên mất mẹ con Kiều Minh Anh.Cho dù trong lòng anh có áy náy với Diệp Tử nhiều hơn nữa, cũng không bằng vị trí của Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo trong lòng anh.Anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra bước vào. Kiều Minh Anh còn chẳng ngước đầu lên, đầu cúi xuống thoạt nhìn có chút nặng nề, mí mắt rũ xuống nên không rõ tâm trạng của cô.Anh quay đầu nhìn Kiều Tiểu Bảo trên giường bệnh, trong lòng chỉ cảm thấy càng thêm đau đớn giống như mất đi thứ gì đó, khiến anh tự nhiên thấy khủng hoảng.Anh đi tới phía sau Kiều Minh Anh, đặt hai tay lên trên vai cô, lại cảm nhận được rõ ràng cơ thể cô hơi run rẩy và có phần chống cự lại anh, cứ vậy mà bình tĩnh tránh sự đụng chạm của anh.Ánh mắt Lê Hiếu Nhật nghiêm lại, trên gương mặt đẹp trai không tỳ vết hiện lên một chút khó hiểu, cho rằng cô bị giật mình, vì vậy nói: “Em không cần lo lắng, bảo bối sẽ không có chuyện gì đâu.”Trong phòng bệnh rất yên tĩnh. Qua một lúc lâu, Kiều Minh Anh nhìn gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Kiều Tiểu Bảo, mới khẽ nói: “Anh đương nhiên không cần lo lắng. Con trai tôi có tôi là đủ rồi, anh có thể đi.”Không thể nghi ngờ, lời này của cô chỉ làm cho bầu không khí càng thêm căng thẳng. Lê Hiếu Nhật nhíu mày, trong mắt thoáng có chút không vui, bởi vì trong lời nói của Kiều Minh Anh có phần xa cách và có vẻ như muốn nhanh chóng phủi sạch quan hệ với