“Ồ? Anh Anh đây là nói một đường, trong lòng lại nghĩ một nẻo rồi.” Lê Hiếu Nhật không tức giận, trái lại tâm trạng còn tốt hơn, hai mắt cũng sáng lên.Kiều Minh Anh tức giận vì anh ở cùng với Diệp Tử, đã chứng minh trong lòng cô… vẫn thích anh.Lê Hiếu Nhật có thể chắc chắn về điểm này.“Anh mới nói một đường, trong lòng lại nghĩ một nẻo ấy! Anh còn nói linh tinh nữa, có tin tôi cắn anh không?” Kiều Minh Anh lại giống như một đứa trẻ bị người ta nhìn thấu tâm sự của mình, mặt nhanh chóng đỏ lên, nhưng vẫn còn muốn mạnh miệng, muốn dùng những lời lẽ hung dữ để che giấu.“Nếu Anh Anh thích, vậy thì cắn đi.” Lê Hiếu Nhật khẽ cười, gương mặt bình thường luôn lạnh lùng nghiêm nghị lại có vẻ dịu dàng hơn, miệng vẫn nói những lời vô lại mà không hề làm cho người ta cảm thấy chán ghét.Cắn cắn cắn tôi cắn chết anh!Kiều Minh Anh nghĩ vậy, ở dưới ánh mắt nuông chiều của Lê Hiếu Nhật, cô nắm lấy cánh tay anh và hung hăng cắn xuống!Cô cắn tương đối mạnh, vừa cắn xuống một cái đã có thể cảm giác được mùi máu tươi đang lan tràn trong cổ họng.Lê Hiếu Nhật chỉ khẽ nhíu mày nhưng không lên tiếng, mặc cho cô cắn, không ngờ trong ánh mắt lại đầy vẻ cưng chiều.Đổi thành người khác, sợ rằng còn chưa kịp tới gần anh đã bị Lê Hiếu Nhật ném ra, sao có thể cho phép mình bị người khác cắn chứ.Thật ra, Lê Hiếu Nhật vẫn rất nuông chiều Kiều Minh Anh, chỉ là đôi khi cô thật sự không nhìn thấy được, cũng không ngờ tới.Hoặc bây giờ cô căn bản không dám nghĩ tới phương diện này.Theo cách nói của Kiều Tiểu Bảo chính là Kiều Minh Anh không phải lúc nào cũng không tim không phổi.Lê Hiếu Nhật còn phải đi rất xa trên con đường tình dài đằng đẵng của mình.Kiều Minh Anh cắn một lúc, mãi đến khi trong miệng đầy mùi máu, mới căm giận nhả ra. Cô lùi lại vài bước, ra sức lau vết máu trên miệng.Cô liếc nhìn vết cắn đang chảy máu trên cánh tay của Lê Hiếu Nhật, ánh mắt lóe lên, trong lòng vô thức cảm thấy có chút đau đớn. Cô cắn chặt môi dưới.“Em vẫn còn giận sao?” Lê Hiếu Nhật cảm thấy mình chưa bao giờ ăn nói nhỏ nhẹ với ai như thế.Bây giờ vì người phụ nữ trước mặt mình, anh không ngừng đột phá ranh giới cuối cùng của mình, không ngừng học cách kiểm soát kiên nhẫn của mình. Anh yêu cô, cho nên từ trước đến nay anh đều cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.Lê Hiếu Nhật à, anh không còn là chàng thanh niên tính tình tùy tiện nóng nảy như lúc còn trẻ nữa. Trải qua năm năm rèn luyện, trưởng thành và yêu cô vẫn luôn được tiến hành, anh chưa bao giờ bỏ lỡ.Từ trước đến nay anh chưa từng quên Kiều Minh Anh, ngay cả bây giờ anh vẫn còn giữ chiếc áo sơ mi trắng từng bị cô cắn qua.Kiều Minh Anh cắn môi dưới. Cho dù cô có ngu ngốc mấy đi nữa cũng có thể cảm giác được Lê Hiếu Nhật đặc biệt nuông chiều cô. Cô đã từng cảm nhận được điều đó.Không phải cô cố ý quên đi sự nuông chiều, dung túng của Lê Hiếu Nhật đối với cô, nhưng bây giờ, nói cô không cảm động, không mềm lòng là không thể.Thấy trong ánh mắt Kiều Minh Anh đã không còn sự cố chấp vừa rồi, Lê Hiếu Nhật than khẽ một tiếng, đi tới nhẹ nhàng xoa mái tóc của cô: “Người phụ nữ em nói tới tên là Diệp Tử, mới từ Pháp đến nước C. Quan hệ giữa tôi và cô ta chỉ là bù đắp và được bù đắp mà thôi.”Kiều Minh Anh kinh ngạc ngước mắt, nhìn gương mặt nghiêm nghị của Lê Hiếu Nhật.Anh… đang giải thích với cô sao?Thần thoại Lê Hiếu Nhật từ trước tới nay luôn cao ngạo, tiếc chữ như vàng, không ngờ lại giải thích với cô à?“Em nghe này, cả thế giới này đều có thể nghi ngờ tôi, nhưng duy nhất chỉ có em là không được.” Đôi mắt anh đen láy, lại giống như từ trường thu hút mình nhìn vào trong, chìm đắm ở trong đó, không có cách nào thoát ra được.Cho dù tất cả mọi người trên thế giới hiểu nhầm anh, nghi ngờ anh, anh đều sẽ không quan tâm. Nhưng duy nhất chỉ có Kiều Minh Anh là anh quan tâm muốn chết.Giây phút Lê Hiếu Nhật mở miệng giải thích, Kiều Minh Anh đã tin tưởng anh. Người kiêu ngạo như anh sẽ xem thường chuyện nói dối.Cảm giác này thật giống như cô nắm giữ cả thế giới, đó là một cảm giác ấm nóng vừa vặn.“Lê Hiếu Nhật.” Kiều Minh Anh nhăn nhăn mũi, buồn bã nói: “Trước khi anh tới đây đã quên thay giày rồi.”Cái gì?Lê Hiếu Nhật không ngờ tư duy