"Sắp xếp đó là chắc chắn rồi. Chỉ là..." Tên mập có chút khó xử.
Tới hắc hội này đều là những người nào? Tội phạm giết người, giặc cướp, sơn tặc, kẻ trộm,... mặc kệ người nào lai lịch không rõ cũng có thể vào. Lỡ như Thắng ca không cẩn thận xảy ra xung đột với người khác làm mình bị thương chỗ nào, đó mới là bị thiệt.
"Chỉ là ta tốt nhất cần khiêm tốn một chút, đúng không?" Lộ Thắng khẽ cười, biết băn khoăn của đối phương.
Hắn không chỉ đại biểu cho chính mình, mà còn đại biểu cho Lộ gia trong thành Cửu Liên. Một khi hắn bị tổn thương gì, Lộ phủ nhất định sẽ tính sổ với tên mập Trịnh Hiển Quý này.
"Ngươi biết là tốt rồi. Dù sao thân phận của Thắng ca không giống bình thường, nếu là những người khác thì ta cũng chẳng cần phải lo lắng..." Trịnh Hiển Quý thở dài nói.
"Biết rồi! Ngươi đi sắp xếp cho ta đi, thứ này ta nhất định phải có được." Lộ Thắng không khỏi phân trần.
"Ai...." Trịnh Hiển Quý không có cách nào, chỉ có thể đáp ứng.
Lộ Thắng và hắn tỉ mỉ xác định xong thời gian hắc hội sẽ bắt đầu, sau đó chờ Trịnh Hiển Quý để cho người đưa tới một phần thiệp mời quý khách.
Hắn cầm lấy thiệp mời, lúc này mới ra khỏi quán rượu.
"Son phấn bột nước thượng hạng đây, các cô nương tiểu thư mau đến xem thử."
"Hàng nhất đẳng thượng hạng đây, hàng hóa Trung Nguyên mới chở tới từ thành Tử Hoa.!"
"Phấn mà hồng hương hoa tử dương đây, cửa tiệm khác gần như không có!"
Trên mặt đường ngoài quán rượu, từng người bán hàng rong đẩy xe gỗ bán bột nước chậm rãi di chuyển dọc theo bên đường.
Lộ Thắng quét mắt qua thì phát hiện con đường này vốn là chuyên môn bán son phấn bột nước.
Không ít nữ tử gia quyến cũng thích tới đây đi dạo.
Mặt trời chiều ngã về tây, trên mặt đường vừa mới hạ xuống mưa lâm thâm làm mặt đất ướt át hơi phản quang, bị ánh sáng trời chiều rọi thành một mảnh màu đỏ nhạt.
Lộ Thắng thở ra một hơi, hơi thở vừa rời khỏi miệng liền biến thành màu trắng chậm rải tan đi.
Hắn quay đầu liếc nhìn quán rượu, bóng mờ to lớn của Kim Ngư tửu lâu bị ánh mặt trời chiếu xuống dưới.
Lúc này quán rượu lớn nhất thành Cửu Liên này đang vào lúc náo nhiệt, khách nhân lui tới ra vào ăn cơm nối liền không dứt, âm thanh đặc biệt ồn ào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lộ Thắng đứng ở trong góc tối quán rượu, nhìn sang hai bên một chút.
Ngoài chỗ cửa quán rượu ra thì những chỗ còn lại đều có chút vắng vẻ.
Từng người bán hàng rong đẩy xe bột nước chậm rãi di chuyển, ở trong bóng tối không ngừng di động.
Lộ Thắng nhìn một lát thì muốn tiện thể mua một chút lễ vật về cho nhị nương và Y Y. Giá tiền của mấy loại bột nước này không đắt, tỉ mỉ lựa chọn cũng có thể thỉnh thoảng tìm được hàng tốt, là lễ vật không tệ.
Hắn đi dọc theo đường phố vài bước, muốn lựa chọn xem nhà bán hàng rong nào càng tốt hơn.
Vào xế chiều, trên đường càng lúc càng vắng vẻ, rất nhiều cửa tiệm cũng đã đóng cửa.
Người đi đường hai bên đường cũng không nhiều, ngẫu nhiên mới có thể trông thấy vài người.
Để cho người khác cảm thấy kỳ lạ là những người bán hàng rong bán bột nước này rõ ràng nhìn thấy xung quanh không có người nào, nhưng vẫn mỉm cười ra sức gào to.
Tiếng gào to lúc trầm lúc bổng vang vọng ở trên đường cái trống trải.
Lộ Thắng hơi híp mắt, cũng không có cảm thấy kỳ lạ, trong lòng nghĩ có lẽ là hiện tượng tập quán đặc thù của thế giới này.
Hắn chọn tới chọn lui một lát thì tìm được một người bán hàng rong đẩy xe đẩy bị tô thành màu đỏ nhạt, trên xe đẩy của người bán hàng rong này cắm một cái phướn, ở trên viết: Bột nước Lễ Ký Trung Nguyên.
"Ta nhớ được bột nước Lễ Ký là một hiệu buôn lâu năm tương đối chính quy của Trung Nguyên."
Lộ Thắng ở dưới hồi tưởng trong trí nhớ liền chậm rãi đi về hướng xe đẩy của người bán hàng rong kia, dự dịnh chọn ít bột nước tốt cho nhị nương và Y Y.
Người bán hàng rong kia chậm rãi đẩy lên phía trước, bên cạnh còn có vài tiểu bằng hữu đang chơi trò chơi đuổi bắt.
Xe đẩy chậm rãi lướt qua bọn tiểu hài tử, sau đó đi thẳng về phía một hẻm nhỏ trong góc tối ở bên kia đường.
Lộ Thắng phỏng đoán người này là sắp kết thúc buôn bán rồi, liền chuẩn bị tăng nhanh bước chân đuổi theo.
"Ồ! Thắng huynh!"
Thình lình một giọng nói từ phía sau lưng gọi lại hắn.
Giọng nói rất quen, tựa hồ là người hắn quen biết.
Lộ Thắng quay đầu lại thì thấy một gã thư sinh khỏe mạnh làn da ngăm đen bước nhanh tới đây.
"Lư Sinh?"
Hắn chần chờ một lát mới nhận ra thân phận của đối phương.
Lư Sinh Lư Tuấn Nghĩa, cũng là một tên phú gia công tử tiêu chuẩn giống Lộ Thắng ở trong thành Cửu Liên này. Có điều người này không giống những phú gia công tử khác, gã là một người có công danh. Gã trước đó không lâu vừa mới thi đậu tú tài, nghe nói tài hoa cũng không kém lắm.
Kỳ thật quan hệ giữa hắn và Lư Tuấn Nghĩa cũng chỉ là bình thường, chỉ có điều bởi vì tên của người này giống với một hảo hán Lương Sơn cho nên Lộ Thắng nghe một lần thì đã nhớ kỹ tên gã.
"Thắng huynh! Giang hồ cứu cấp! Giang hồ cứu cấp!" Lư Tuấn Nghĩa đỏ mặt bước lại gần hắn hai bước.
Lộ Thắng lập tức rõ ràng cái tên này tìm hắn làm gì rồi. Tuy là phú gia công tử, nhưng kẻ này cực kỳ yêu thích đánh bạc, thường xuyên khiến cho bản thân xấu hổ vì trong túi rỗng tuếch, khắp nơi vay tiền.
Trước mắt phỏng chừng lại là không có tiền đánh bạc.
Hắn cười từ trong túi bên hông lấy ra mười lượng bạc, đưa qua.
"Hôm nay vận may thế nào?"
"Cũng tạm, cũng tạm. Hahaha, vẫn là Thắng huynh đầy nghĩa khí."
Lư Tuấn Nghĩa cầm lấy bạc liền vội vã rời đi.
Lộ Thắng khẽ lắc đầu. Tiền chỉ là chuyện nhỏ, dù sao Lư gia gia đại nghiệp đại, chốc nữa thì sẽ có người đưa tiền tới.
Hắn quay đầu lại đi tìm người bán hàng rong bán bột nước kia.
Xe đẩy của người bán hàng rong kia đã tiến vào đường hẻm, chỉ còn dư lại gần nửa đoạn ở bên ngoài.
Hắn ba chân bốn cẳng nhanh chóng đi qua.
Đi theo rẽ vào hẻm nhỏ.
"Ồ??"
Bước chân Lộ Thắng đột ngột ngừng lại.
Hẻm nhỏ này lại là hẻm cụt!
Bên trong trống rỗng, nào có xe đẩy gì, ngay cả bóng người cũng không có.
Hắn nheo lại hai mắt, cơ thể đã có chút đề phòng.
Hắn kiểm tra từ đầu đến cuối, từ trái đến phải hẻm cụt này một lần.
Hai bên của con hẻm chỉ có mười mấy thước này đều là vách tường xám đen của nhà ở, cuối hẻm bị một bức tường đen xem ra đã có chút tuổi chặn lại, ở trên còn dán vài tấm giấy niêm phong.
Giấy niêm phong giấy trắng chữ đỏ ở dưới ánh chiều tà lộ ra có chút âm u, còn có cạnh góc bị tróc ra, tựa hồ đã không còn tính dính.
"Trên vách tường không có cửa ngầm, vậy xe đẩy kia đi đâu rồi...?"
Lộ Thắng không ngừng nhớ lại đều rõ ràng nhớ kỹ xe đẩy nhỏ kia là tiến vào con hẻm này.
Hắn lui ra ngoài, nhìn thấy mấy tiểu hài tử còn đang chơi đuổi bắt ở ven đường.
Quần áo trang phục của mấy tiểu hài tử này đều tương đối mộc mạc, xem bộ dáng là đứa nhỏ gia đình bình thường.
"Tiểu cô nương, ca ca có thể hỏi muội một chuyện được hay không?"
"Ca ca muốn hỏi chuyện gì nói đi?"
Tiểu cô nương thắt hai bím tóc sừng