"Tiểu nhân cũng không rõ, lão gia hôm qua còn kêu các thương đầu lớn nhỏ đều tới trong phủ rồi. Tiểu nhân nghe bọn họ lúc đi thì đang nói, nói là muốn mọi người cùng nhau hỗ trợ tìm, cũng không biết là thứ gì, lại có thể cần vận dụng quan hệ lớn như vậy."
Tiểu Bát khẽ cười cảm khái.
Lộ Thắng nghe lấy, cũng không có nói, chỉ là sắc mặt có chút âm u.
Hắn theo cửa chính đi vào, vừa đi vừa hỏi tiếp.
"Gần đây có việc kỳ là gì xảy ra không?"
" Ách... Bẩm công tử, mặc dù tiểu Bát tin tức coi như linh thông, có điều việc kỳ lạ sao có thể mỗi ngày đều có?" Tiểu Bát hơi nhún vai bất đắc dĩ nói.
" Ngược lại là tòa Kim Ngư tửu lâu mà ngài thường đi kia, nghe nói buổi tối hôm qua có lửa lớn bốc lên, ngay cả nửa con đường bên cạnh đều bị đốt trụi. Ánh lửa kia, buổi tối hôm qua chúng tiểu nhân cách xa như vậy đều có thể thấy được rõ ràng. Chậc chậc..."
"Lửa lớn..."
Trong lòng Lộ Thắng trầm xuống, mơ hồ đã có suy đoán.
"Chỗ ngươi nói có phải là con đường mà ngày bình thường hay bán bột nước không?"
"Chính là nó, là chỗ đó!" Tiểu Bát mạnh mẽ gật đầu, "Nghe nói đã chết không ít ngươi đây, rất nhiều người đều là người lớn kèm theo cả đứa nhỏ, cả nhà đều chết đi. Thật là thảm! Cũng không biết là tên thất đức nào phóng hỏa đấy!"
Lửa lớn...
Lộ Thắng không nói thêm gì nữa.
Hắn đem việc này đè xuống thật sâu trong đáy lòng, không nghĩ tới nó nữa.
Thời gian hắc hội sắp xếp là ban đêm ba ngày sau, trong một hầm ngầm ở ngoài thành.
Trong ba ngày này, Lộ Thắng mỗi ngày vẫn nghỉ ngơi ăn uống như thường, nhưng lại rõ ràng cảm giác được thân thể của mình lại chắc khỏe thêm một ít. Tựa hồ máy sửa đổi sửa đổi Hắc Hổ đao pháp, kèm thêm để thể trạng của chính hắn cũng đã có nâng cao.
Trong thời gian ba ngày, hắn lại đi tới con đường ở phụ cận Kim Ngư tửu lâu kia một chuyến. Quả nhiên là một mảnh cháy đen, có không ít ngườ còn đang vội vàng dựng lại nhà cửa lần nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lộ Thắng dọc theo con đường hắn từng đi đi lại một lần nữa, phát hiện vẫn giống hệt như đúc hôm đó hắn nhìn thấy.
Chính là ngay cả con hẻm cụt kia cũng giống như đúc.
Trong lòng hắn đã có cân nhắc, nhưng cũng không hề hoảng sợ.
Nếu thế giới này đã có thủy quỷ, đương nhiên cũng có thể có những thứ khác.
Ban đầu hắn dự định ở trong ba ngày này đem quyển Phá ngọc kình mua được kia nhập môn rồi sửa đổi, nhưng nghĩ tới hắc hội nên trước tiên nén lại, để tránh sửa đổi xong thân thể lại thổ huyết trọng thương, đến lúc đó lại mất đi cơ hội.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc thì đã đến thời gian giao hẹn.
Vào lúc khoảng bảy tám giờ tối, Lộ Thắng thay đổi toàn thân áo đen, mang lên một tấm mặt nạ da hổ. Đây là một tấm mặt nạ đồ chơi con nít hắn thuận tay mua ở trên đường, rất là thô ráp.
Cửa ra vào Lộ phủ đã đậu xe ngựa của Trịnh gia.
Hắn vội vàng lên xe ngựa, nhìn thấy Trịnh Hiển Quý ngồi ở trong xe, đang hai tay nắm lấy đùi gà kho từng ngụm từng ngụm nhai lấy.
Tên mập này cũng mặc vào bộ áo đen, chỉ là dù hắn có mặc hay không thì người khác đều có thể từ trên hình thể khoa trương của hắn nhìn ra... tên này chính là chủ trì của hắc hội - Trịnh đại thiếu gia.
"Đến rồi đến rồi, chỉ chờ ngươi rồi. Thắng ca mau lên xe."
Hai người ngồi xong, xe ngựa bắt đầu chậm rãi chuyển động.
Trịnh Hiển Quý dọc theo đường đi dặn đi dặn lại Lộ Thắng, phải làm thế này thế này, không thể làm thế này thế này.
Những việc cần chú ý lung tung một đống lớn.
Lộ Thắng cũng từng cái nhớ kỹ.
Rất nhanh đã ra khỏi thành, xuôi theo đường lớn rẽ vào đường nhỏ, lại từ đường nhỏ vòng tới vòng lui đi xong một khoảng cách không ngắn, đi thẳng đến vùng ngoại ô.
Ở vùng ngoại ô chạy được một lát, xe ngựa tiến vào một thôn trang nhỏ đã hoang vắng, dừng lại ở trước một gian nhà đá giữa thôn.
"Chính là ở đây." Trịnh Hiển Quý nhảy xuống xe, hán tử áo đen giữ cửa ra vào gian nhà đá tiến lên hướng về hắn hơi hành lễ.
"Người đều đến đủ rồi?"
"Đều đủ rồi, đang tại bày ra vật phẩm đấu giá đầu tiên.""
Trịnh Hiển Quý gật đầu, vội vàng thúc giục.
"Chúng ta tranh thủ thời gian xuống dưới, đã bắt đầu rồi."
Hắn lôi kéo Lộ Thắng tiến vào nhà đá, ở trên mặt đất giữa gian nhà đá mở ra một cánh cửa gỗ, ở trong đó là một cái cầu thang thông hướng dưới mặt đất.
Lộ Thắng đi theo Trịnh Hiển Quý còn có hai tên hộ vệ cùng nhau đi xuống cầu thang, bên dưới là cái hang động đá vôi diện tích khá lớn.
Trong động đá vôi còn làm cho rất có dáng vẻ.
Ở giữa có một đại sảnh rất lớn, trên tường đá bốn phía là một vòng sương phòng, giống như từng cái bọc nhỏ treo trên vách tường.
Trong đại sảnh ngồi một ít người rất thưa thớt, trong mấy bọc nhỏ xung quanh cũng không có ánh sáng ngọn nến, hiển nhiên là không có bắt đầu sử dụng.
"Cách cục của chỗ này rất lớn nha." Lộ Thắng than thở.
"Khà khà, chỗ này chúng ta cũng là ngoài ý muốn hiện được." Tên mập cười nói, dẫn theo Lộ Thắng từ mặt sau đại sảnh đi vào, hướng về vị trí hàng trước nhất đi tới.
Toàn bộ hắc hội cũng chỉ có mười mấy người tham gia, đều đang phân tán ngồi ở trên chỗ ngồi phía trước nhất đại sảnh.
Trên đài đang đứng một nam tử cao gầy che mặt, đang lớn tiếng giới thiệu tư liệu của vật phẩm đấu giá.
Bên cạnh hắn đứng thẳng hai người lùn, đều mặc quần áo sặc sỡ xanh xanh đỏ đỏ, trong tay đang nâng lên một cái khay đồng, bên trong để một cây đoản kiếm loang lổ vết rỉ.
"Đây là đoản kiếm cổ đại được lưu truyền ra từ nước Cự Vinh bên kia biên giới, rất có khả năng là lợi nhận do Đoạn Phụng Tử chế tạo ra, mặt trên của nó có khắc văn tự của nước Cự Vinh cổ, cho dù là... Ồ! Khách mời số bốn ra giá một ngàn lượng! Còn có vị nào ra giá cao hơn không? Còn có vị nào ra giá cao hơn hay không?"
Nam tử trên đài lớn tiếng kêu, bộ dáng vô cùng kích động.
Lộ Thắng và Trịnh Hiển Quý trên chỗ ngồi ngồi phía bên trái.
Chỗ ngồi ở đây đều là từng hàng giống như là tảng đá màu trắng kiến tạo mà thành, ngồi lên lạnh buốt, không có một chút hơi thở con người.
Tên mập an vị ở bên cạnh hắn, đưa đầu tới nhỏ giọng nói.
"Thứ ngươi muốn là vật phẩm thứ năm, vật phẩm đếm ngược thứ hai."
Lộ Thắng hơi gật đầu, không nói chuyện.
Trên đài cây đoản kiếm kia vừa nhìn chính là từ trong đất mới đào ra không bao lâu, đoán chừng là trộm mộ làm tới tay.
Phía dưới còn có không ít người đang đấu giá, cứ như vậy trong thời gian giây lát, giá đoản kiếm đã lên tới một ngàn tám trăm lượng.
Lộ Thắng nghe được cũng thót lên trái tim, đây đã tương đương với gần gấp hai tiền tiêu vặt một tháng của hắn.
Hắn không có lại đi nhìn đấu giá trên đài, mà là đem lực chú ý tập trung ở trên người khách mời ra giá chung quanh.
Khách mời trên hắc hội phần lớn đều mang binh khí, ngắn có dài cũng có cũng.
Mà lại phần lớn mặc vào áo