- Tiếp theo sẽ là một bản bí tịch nội công trong truyền thuyết mà tất cả mọi người đều hiểu rõ. Đương nhiên, là thật hay giả thì trải qua giám định chúng tôi cũng không phải quá rõ ràng. Dù sao nội công thứ này cần tập luyện và phán đoán trong thời gian dài, trong thời gian ngắn là không có biện pháp nhìn ra thật giả. Nhưng trải qua giám định của chúng tôi đối với chất liệu thư tịch thì có thể phán đoán, chất liệu vải vóc dùng để ghi chép bí tịch này đã vượt qua trăm năm!
Người chủ trì cười khà khà hai tiếng. Nhìn thấy người phía dưới đều đã bị mình điều động lên bầu không khí, từng luồng ánh mắt đều tụ tập đến trên người mình.
Hắn mới chậm rãi tiếp tục.
- Môn bí tịch này tên là Hắc Sát Công.
Hai gã người lùn chậm rãi giơ lên cái khay bằng đồng thau, lắc lư đi lên đài.
- Môn Hắc Sát Công này tổng cộng có ba mươi hai tầng. Dựa theo ghi chép bên trong, mỗi khi tinh tiến một tầng thì có thể rèn luyện cơ thể của mình một lần. Phần bí tịch ở đây chính là tầng thứ nhất đến tầng thứ năm trong đó.
- Xùy, hóa ra là bản thiếu.
Phía dưới lập tức có người lên tiếng.
- Nội khí vốn là đã khó luyện, huống chi đồ vật hư vô mờ ảo thế này còn là một bản thiếu, lấy ra ai dám luyện? Vạn nhất trong đó bị người khác sửa đổi qua, luyện vào chính là muốn chết!
Có người châm chọc khiêu khích.
- Vậy ngươi cũng có thể không mua.
Cũng có âm thanh cười nhạo nói.
- Mời các vị yên lặng một chút.
Hai tay người chủ trì đè xuống, mỉm cười nói.
- Bản Hắc Sát Công này thực ra là từ một vị khách mời đặt ở hội đấu giá của chúng tôi gửi bán đấy, về độ chân thật thì vị khách mời kia cũng từng có chứng thực một bộ phận cho chúng tôi. Không nói những thứ khác, ba tầng đầu đều có thể tu hành.
Lời này của hắn vừa nói ra, vốn cho rằng sẽ khiến cho oanh động, nhưng đám người phía dưới vẫn không biến đổi sắc mặt.
Lộ Thắng khẽ lắc đầu, trong lòng hiểu được là nguyên nhân gì.
Trịnh Hiển Quý bắt đầu nghi hoặc.
- Thắng ca, chuyện này là sao? Phản ứng lúc này không đúng nha?
- Không phải là không đúng, rất bình thường.
Lộ Thắng thản nhiên nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Bí tịch nội công động một tí lấy năm làm đơn vị tu tập, thực sự quá dài rồi. Mặc kệ có người biểu thị hay không đều không có người dám đánh cược khả năng thất bại. Càng huống hồ ta nghe Triệu bá từng nhắc tới, nội công cũng không có lợi hại giống trong nghe đồn như vậy. Trừ phi luyện đến cấp độ đứng đầu, bằng không uy lực của nội công có lúc còn không bằng một kích toàn lực của cao thủ ngoại gia.
- Đây là vì sao?
Trịnh Hiển Quý càng nghi vấn rồi.
- Phương diện này thiếu gia có thể không biết.
Một tên đội trưởng hộ vệ vẫn luôn đứng sau lưng bọn họ lúc này mở miệng nói.
Người này tên là Trần Vũ Đức, là một trong hai tên đội trưởng hộ vệ lợi hại nhất của Trịnh gia, lần hắc hội này bởi vì quá mức quan trọng cho nên đem hắn cũng phái tới để dùy trì trật tự.
Hắn và Triệu bá giống nhau, đều là võ giả ngoại gia cảnh giới Thông Lực trong thành.
Trần Vũ Đức liếc nhìn Lộ Thắng, tiếp tục nói.
- Nội gia ngoại già kỳ thật đều là luyện lực. Ngoại gia thông qua cơ bắp, thông qua các loại huấn luyện đánh gõ bên ngoài để mạnh mẽ kích thích sức mạnh thân thể tăng lên. Như thế cố nhiên tổn thương thân thể, nhưng tăng lên sức lực rất nhanh. Nội gia là thông qua nội tạng điều dưỡng rèn luyện nội tạng, bồi dưỡng khí huyết. Như thế tốc độ chậm rất nhiều, tăng lên sức lực cũng chậm, nhưng sẽ không đả thương thân thể, lại còn kéo dài tuổi thọ. Nội ngoại phân chia chính là khác nhau thế này. Trên thực tế cao thủ đứng đầu ngoại gia không hề thua kém so với nội gia. Chân chính lợi hại nhất vẫn là nội ngoại kiêm tu...
- Là như vậy ư...
Trịnh Hiển Quý đã hiểu rõ.
Lộ Thắng cũng là gật đầu.
- Ta từng nghe Triệu bá cũng là nói như vậy.
- Vậy tại sao mọi người còn đối với nội công ưa chuộng như vậy? Dù sao thực lực tăng lên cũng không nhiều.
Trịnh Hiển Quý lại nổi lên nghi ngờ.
- Kéo dài tuổi thọ đó... Cao thủ ngoại gia mạnh thì có mạnh, nhưng qua ba mươi thì bắt đầu đi xuống dốc. Mà một khi đã có nội công, trạng thái đỉnh phong thậm chí có thể kéo dài đến năm sáu mươi tuổi. Hoàn toàn không thể so sánh.
Trần Vũ Đức cảm khái nói.
Lộ Thắng lúc này lực chú ý cũng tập trung đến trên bí tịch trên đài, lập tức bắt đầu đấu giá.
Người chủ trì tay chỉ vào bí tịch bằng vải đen ở trong khay.
- Bây giờ bắt đầu đấu giá. Giá khởi điểm một trăm lượng!
- Một trăm ba mươi lượng.
- Một trăm năm mươi!
- Hai trăm!
- Ba trăm!
- Ba trăm ba mươi lượng!
Giá cả nhanh chóng tăng cao lên.
Trong đó thậm chí cũng có người trước kia mở miệng mỉa mai cũng đang ra giá.
Có thể thấy được mọi người mặc dù không thể nào tin tưởng bí tịch này, nhưng đối với trình độ giám định và tín dự của hắc hội vẫn tương đối tin tưởng.
- Có người cố tình tăng giá.
Tên mập nhỏ giọng lầm bầm một câu.
Lộ Thắng híp mắt nhìn chằm chằm trên đài.
- Năm trăm lượng!
Hắn giơ tay lên lớn tiếng nói.
Lập tức tăng lên một trăm lượng, toàn trường thoáng cái yên tĩnh lại.
Ở thời đại này, sức mua của năm trăm lượng tương đương với 500 ngàn nhân dân tệ.
Vẻn vẹn vì một bản bí tịch còn chưa biết thật giả, phải chăng có lỗi để sót.
- Năm trăm năm mươi lượng.
Một âm thanh lại lần nữa vang lên.
Lộ Thắng liếc nhìn một cái, là gã nam nhân da vàng hai khóe mắt nghiêng xuống.
Hắn mang theo mặt nạ đen cũng hiện ra gầy còm, dường như không có da thịt gì. Một đôi mắt, ánh mắt có chút hung ác tàn nhẫn, xem ra cũng không phả là người hiền lành gì.
Trong lòng Lộ Thắng cũng đoán trước được loại tình huống này, thứ đồ như bí tịch nội công này làm sao có thể không có ai tranh đoạt.
Hắn không để bụng, tiếp tục giơ tay.
- Sáu trăm lượng.
- Bảy trăm lượng!
Lại là người kia! Lộ Thắng vừa mới ra giá hắn liền nối gót lên theo.
- Tám trăm lượng! Lộ Thắng bình tĩnh nói. Lão cha Lộ Toàn An cho hắn hai ngàn lượng một tháng tiền tiêu, coi như dùng hết toàn bộ hắn cũng phải mua được bí tịch này.
Dù sao có máy sửa đổi, chỉ cần có một chút khả năng nhập môn, hắn liền có thể ở trong máy sửa đổi tìm được tên võ học, trực tiếp đem nó sửa đổi đến cực hạn.
- Chín trăm lượng!
Người kia dùng ánh mắt hung ác nhìn sang phía Lộ Thắng.
- Một ngàn lượng.
Lộ Thắng bình tĩnh nói.
-... Một ngàn một trăm lượng!
Đối phương lên tiếng có chút miễn cưỡng.
- Bằng hữu, ta là người của Bạch Ngọc Trương gia, cho chút thể diện.
Bạch Ngọc Trương gia?
Sắc mặt Lộ Thắng thay đổi một chút.
Trương gia này không phải người của thành Cửu Liên, mà là đệ nhất thế gia của thành Tử Hoa phụ cận, chính là gia tộc của tri phủ Trương Tung thành Tử Hoa.
- Bạch Ngọc Trương gia lại có thể chạy tới thành Cửu Liên chúng ta tìm hàng.
Trịnh Hiển Quý ở bên cạnh lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trịnh gia nhà hắn phụ trách hắc hội chỉ phụ trách đầu giá, cho tới khách nhân tới từ đâu thì không hề để ý.
- Một ngàn hai trăm lượng!
Lộ Thắng lại giơ tay lần nữa.
Trong mắt của người Trương gia kia lập tức dâng lên vẻ giận dữ, ở phụ cận hai thành Cửu Liên Tử Hoa hắn còn chưa từng gặp người không cho Trương gia thể diện như thế.
Trương gia cũng không chỉ có một vị tri phủ Trương Tung, bọn họ lấy làm tự hào con có một người, chính là đệ nhất cao thủ thành Tử Hoa - Trương Tùng Khê.
Một đen một trắng lưỡng đạo đều