Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân"Nếu em ăn hết chỗ này, tôi sẽ mua mèo cho em!"
".." Cô lắc đầu
"Nếu em ăn hết chỗ này tôi sẽ bớt vô sỉ!"
".." Lại lắc đầu
"Nếu em ăn hết chỗ này tôi sẽ không hôn em!"
".." Cô im lặng
"Nếu em ăn hết chỗ này tôi nhường em đánh thắng!"
".." Lại im lặng
"Nếu em ăn hết chỗ này, tôi cõng em quanh bệnh viện!"
"Tôi mới không cần!" Cô phàn nàn
"Nếu em ăn hết chỗ này tôi sẽ làm tất cả những cái trên?"
"Được đó tôi ăn, nhớ giữ lời! Tôi ghi âm lại rồi đó!"
".."
Thừa Hạ với lấy tô cháo trong tay anh, đưa lên miệng tu ừng ực.
"Còn ai vô sỉ hơn em không?"
"Có anh đó! Anh truyền cho tôi!"
"Lúc nào?"
"Vừa nãy anh hôn tôi!"
".." Vô sỉ cũng có thể lây truyền hay sao?
"Tôi ăn xong rồi, tôi đi ngủ!"
Thừa Hạ lau miệng, lại trùm chăn nằm ngủ, 11 giờ rồi chứ ít gì.
"Ăn rồi cứ để đây đã!"
Thừa Hạ kéo áo anh đang định chèo lên giường mình.
"Anh làm gì?"
"Đi ngủ?"
"Xuống, anh xuống mau cho tôi!"
"Sao nữa? Anh muốn ngủ cùng bạn gái yêu!"
Cô đập mặt, thật bó tay.
"Anh đứng ra ngoài kia, bát không rửa à?"
"Sao? Em không cho tôi ngủ bắt tôi rửa bát? Việc đấy cho người hầu làm đủ rồi?"
Cô một lần nữa ném bộp cái gối vào mặt anh
"Hầu cái đầu anh ở đây chỉ có tôi với anh, anh không rửa thì ai?"
"Em..?"
"Tôi là bệnh nhân..!"
"Ý tôi không phải nói em!"
Cô nũng nịu, đập giường.
"Anh bảo yêu tôi mà bắt nạt tôi, nói nhường mà có nhường đâu?"
".."
"Lời của anh không đáng tin!"
"Em.., thôi thôi được rồi, tôi làm, vừa lòng em chưa?"
Cô lại tiếp tục đập giường
"Anh hỏi tôi vừa lòng chưa như kiểu tôi bắt anh làm ý!"
"Thế không phải à?"
Mặt cô giận dữ, cô chỉ muốn bắt nạt anh một tí, anh không thể nhẹ nhàng nhường cô mà làm à
"Anh...!.. Anh mà dùng giọng đó nữa thì anh về nhà luôn đi, tôi ở đây một mình! Yêu cũng chỉ biết mắng mỏ, phàn nàn, chẳng dịu dàng gì, đáng ghét!"
Cô bĩu môi, phụng phịu.
".." Anh không ở bên cũng bị chửi, giờ ở cạnh cũng bị chửi, thế là thế nào? :))
Tần Gia Phong thấy vẻ mặt cô như vậy thì bật cười, tay xoa xó đầu cô, cô lên trán cô, ánh mắt cưng chiều.
"Thôi được rồi, chiều em, được chưa?"
"Anh bỏ tay ra, tôi giận rồi!"
".."
"Lại gì nữa?"
"Anh lại dùng giọng điệu đấy với tôi! Tôi chỉ thích nhẹ nhàng, không thích mắng mỏ"
"Tôi đâu có mắng mỏ em.!"
"Anh vừa rồi chính là như thế đấy! Không cần anh nữa! Anh về luôn đi.. À không rửa bát xong hẵng về nhá!"
".."
"Thôi, đừng giận, tôi sai, tôi không nhẹ nhàng với em, tôi không biết cách đối xử với phụ nữ, vì tôi xa cách họ, em có thể không cần tôi nhưng tôi lại rất cần em!"
"Thế mới đúng chứ, thôi đi rửa bát đi, nha!"
Cô vỗ vai anh, vẻ mặt như phó thác điều gì đó quan trọng. Mà thực tế thì tổng giám