Sắc mặt Kiều Thanh Bình lập tức thay đổi, bình thường anh ta hung hãn quen rồi, cho nên vừa rồi không nhịn được.
“Cao Gia Hưng, đi lên tát cậu ta hai cái, có tôi làm chỗ dựa” Lâm Thiên nói với Cao Gia Hưng.
“Anh Thiên, đây là chuyện em tha thiết mơ ước.
Cao Gia Hưng nhếch miệng cười.
Nếu là trước đây, Cao Gia Hưng chắc chắn không dám, nhưng bây giờ có Lâm Thiên làm chỗ dựa, tất nhiên là Cao Gia Hưng sẽ không sợ hãi.
Ngay sau đó, Cao Gia Hưng trực tiếp xông tới trước mặt Kiều Thanh Bình.
“Bốp! Bốp!"
Hai cái tát vang dội, tát mạnh vào mặt Kiều Thanh
Bình.
Bị tát trước mặt bao nhiêu bạn học như vậy, Kiều Thanh Bình cảm thấy thể diện bị mất sạch, sắc mặt anh ta rất khó coi, nhưng nghĩ tới thân phận kinh người của Lâm Thiên, anh ta không dám nói nửa chữ.
Đại ca Tôn Thiện Nhân của anh ta, lại càng ngay cả rằm cũng không dám đánh một cái.
“Ha ha, sảng khoái
Cao Gia Hưng vui sướng cười ha ha, cục tức mà anh ta kìm nén trong lòng nhiều năm, cuối cùng cũng được xả ra rồi.
“Tôn Thiện Nhân, biết hôm nay tôi tới tham gia buổi liên hoan của lớp là vì lý do gì không?” Lâm Thiên cười tươi nhìn Tôn Thiện Nhân.
“Vì...!Vì sao?” Tôn Thiện Nhân có chút sợ hãi hỏi.
Đôi mắt của Lâm Thiên nheo lại: “Vì tính nợ với đám lưu manh mấy người.”
Tôn Thiện Nhân và hai chó săn ở phía sau anh ta nghe thấy thế, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Lúc này, bỗng nhiên di động của Tôn Thiện Nhân vang lên.
Sau khi nghe máy, trong điện thoại vang lên giọng nói vang dội: “Anh Nhân, việc lớn không tốt rồi, công ty bị cảnh sát niêm phong.
Còn nói là muốn bắt anh!” "Bich!"
Tôn Thiện Nhân nghe thấy thế, điện thoại trong tay bịch một cái rơi xuống đất.
“Lâm Thiên, là...!Là cậu làm à?” Sắc mặt Tôn Thiện Nhân tái nhợt nhìn Lâm Thiên.
“Không sai, là tôi làm, cậu hung hãn nhiều năm như vậy, ngày lành đã hết rồi, mười năm kế tiếp trải qua trong tù đi” Lâm Thiên lạnh nhạt nói.
Tôn Thiện Nhân làm buôn bán, vốn là sản nghiệp không đàng hoàng, tuy tiền tới tay nhanh, nhưng cũng dạo chơi bên cạnh pháp luật.
Trên đường tới quán karaoke, Lâm Thiên đã gọi điện dặn dò chuyện này, còn chứng cứ Tôn Thiện Nhân làm việc phạm pháp, chỉ cần anh muốn biết, có thể tìm được cả đống.
"Anh Thiên, em...!Em cầu xin anh! Anh tha cho em đi Em không muốn bị bắt! Em không muốn vào tù
Dưới sợ hãi, Tôn Thiện Nhân trực tiếp quỳ trên đất, ôm lấy chân Lâm Thiên cầu xin
Tôn Thiện Nhân biết, đối mặt với Lâm Thiên thân phận bối cảnh khủng bố như vậy, anh ta muốn trốn được một kiếp, ngoại trừ cầu xin tha thứ ra, thì không còn bất cứ biện pháp nào.
Mọi người thấy Tôn Thiện Nhân quỳ trên đất, đều thổn thức không thôi, mới đầu Tôn Thiện Nhân là người phát đạt nhất ở trong mắt bọn họ, nhận được nịnh bợ và lấy lòng của mọi người.
Tôn Thiện Nhân cũng có đường làm quan vô cùng rộng mở.
Mà bây giờ, Tôn Thiện Nhân đã quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, chật vật không chịu nổi! “Tha cho cậu sao? Lúc cậu học trung học, có nghĩ tới việc tha cho chúng tôi không? Chúng tôi cầu xin cậu đừng bắt nạt chúng tôi, cậu đã làm thế nào, chẳng lẽ cậu quên rồi sao?” Lâm Thiên lạnh lùng nói.
Sau khi Lâm Thiên nói xong, lập tức đá Tôn Thiện Nhân ra xa.
Đối với loại người cặn bã, xấu xa như Tôn Thiện Nhân, Lâm Thiên tuyệt đối không có khả năng tha thứ cho anh ta.
Lúc này, cửa phòng VIP mở ra, mấy người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát xông vào, trực tiếp dẫn Tôn Thiện Nhân còn có Kiều Thanh Bình, Triệu Tiến Minh rời đi.
Nhìn bọn họ bị đưa đi, Lâm Thiên có cảm giác vui sướng không thể nói rõ, những nhục nhã mình phải chịu lúc học trung học, cuối cùng bây giờ cũng được báo, những khuất nhục lúc trước, cuối cùng cũng được làm dịu.
Còn cái gì mà hiên ngang lẫm liệt, cái gì mà giả nhân giả nghĩa, con mẹ nó đi hết đi.
Lâm Thiên dám nói mình không phải người xấu, nhưng tuyệt đối không phải người tốt.
Người từng có ân với mình, Lâm Thiên tuyệt đối sẽ không quên.
Nhưng người từng có thù oán với mình, Lâm Thiên cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Nếu bây giờ phát đạt rồi, Lâm Thiên muốn trả hết ân oán.
“Được lắm! Thật sự tốt quá!”
Cao Gia Hưng thấy đám Tôn Thiện Nhân bị bắt, cũng kích động khen hay.
Chuyện vui vẻ nhất trên thế giới này là được tận mắt nhìn thấy kẻ thù mình hận nhất xong đời.
“Đúng vậy! Thật sự tốt quá rồi!”
Rất nhiều bạn học trong lớp cũng khen hay, bọn họ có người vì phụ họa, cũng có người trầm trồ khen ngợi phát ra từ tận đáy lòng.
Dù sao một số bạn học ở đây, có không ít người từng bị Tôn Thiện Nhân bắt nạt, lúc trước bọn họ đi lấy lòng Tôn Thiện Nhân là vì tiền đồ, thực ra bọn họ cũng hy vọng thấy loại lưu manh như Tôn Thiện Nhân gặp xui xẻo.
Cho nên bọn họ cũng coi như khen ngợi từ tận đáy lòng.
Lâm Thiên nhìn mấy bạn học này xong, không nhịn được lắc đầu.
Bọn họ nhìn thấy Tôn Thiện Nhân phát đạt, mấy người từng bị Tôn Thiện Nhân bắt nạt cũng phải đi lấy lòng Tôn Thiện Nhân, hiện giờ thấy Tôn Thiện Nhân xong đời, lại khen hay, đây gọi là gió chiều nào theo chiều đó.
Ngay sau đó, Lâm Thiên quay đầu nhìn về phía Cao Gia Hưng.
“Cao Gia Hưng, nếu cậu nguyện ý, sau này có thể đến Tỉnh Xuyên làm việc, tôi sẽ cho cậu chức vụ.
Còn tiền lương, lương một năm sẽ không dưới một tỷ bốn trăm triệu.
Lâm Thiên nói.
Đối với bạn học ngồi cùng bàn kiêm bạn tốt, tất nhiên là Lâm Thiên vui lòng giúp đỡ.
“Oa! Lương một năm là một tỷ bốn trăm triệu
Các bạn học ở đây nghe thấy lời Lâm Thiên nói xong, đều lộ ra vẻ mặt vô cùng hâm mộ, có thể đi vào tập đoàn lớn như tập đoàn Tỉnh Xuyên làm việc, đối với bọn họ mà nói tuyệt đối là ước mơ, hơn nữa lương một năm không dưới một tỷ bốn trăm triệu.
Cao Gia Hưng gãi đầu, cười nói: “Anh Thiên, cảm ơn anh, nhưng mà