“Đây là chi phiếu ba tỷ rưỡi, cậu cầm lấy đi.” Lâm Thiên đưa chi phiếu cho Lý Minh Nguyệt.
Uống nước nhớ nguồn, đối với người có ân với mình, Lâm Thiên nhất định sẽ không quên, nhất định sẽ bảo đáp trăm ngàn lần.
“Ba tỷ rưỡi!”
Mấy bạn học xung quanh nhìn thấy Lâm Thiên lấy chi phiếu ba tỷ rưỡi ra cho Lý Minh Nguyệt, đều lộ ra biểu cảm vô cùng khiếp sợ, đối với bọn họ mà nói đây tuyệt đối là số tiền lớn.
Bọn họ sắp hâm mộ muốn chết rồi.
Bọn họ thậm chí còn suy nghĩ, nếu lúc học trung học giúp đỡ Lâm Thiên một lần, vậy mình đã phát đạt rồi, chỉ tiếc bọn họ chưa từng làm.
“Ba tỷ rưỡi sao?”
Ngay cả Lý Minh Nguyệt cũng che miệng, bị con số nhiều như vậy dọa sợ, cô ấy thậm chí không nghĩ tới, mình có thể có được nhiều tiền như thế.
“Lâm Thiên, số tiền này...!Số tiền này nhiều lắm, lúc ấy tôi giúp cậu nộp ba trăm năm mươi nghìn, cho dù cậu muốn trả tôi, đưa tôi ba trăm năm mươi nghìn là được.
Lý Minh Nguyệt liên tục xua tay.
“Số tiền trả thừa, coi như là lãi đi.” Lâm Thiên vừa nói, vừa nhét chi phiếu vào tay Lý Minh Nguyệt “Cho dù là lãi, cũng không nên nhiều như thế, hơn nữa khi đó tôi giúp cậu, không phải là muốn lấy lại.
Tôi thật sự không thể nhận lấy khoản tiền này, nếu không ngay cả tôi cũng coi thường mình”
Lý Minh Nguyệt vừa nói, vừa trả tiền vào tay Lâm Thiên.
“Chuyện này...!Được rồi.”
Lâm Thiên do dự một lát, cuối cùng cất đi, Lâm Thiên biết cô ấy sẽ không nhận khoản tiền này.
“Vẫn là câu nói kia, sau này có việc gì cần tôi giúp đỡ, cứ việc tới tìm tôi, ân tình của cậu đối với tôi lúc học trung học, tôi sẽ nhớ cả đời.” Lâm Thiên nghiêm túc nói.
“Ừ” Lý Minh Nguyệt như chim nhỏ nép vào người gật đầu.
Lúc này, hoa khôi của lớp Trương Ngọc Anh chạy tới.
Trương Ngọc Anh thuận thế ngồi lên đùi Lâm Thiên, sau đó cười quyến rũ nói: “Lâm Thiên, lúc chúng ta học trung học, cũng được cho là bạn mà, tôi không chế tờ chi phiếu kia đâu, không bằng...!Không bằng cậu cho tôi tờ chi phiếu ba tỷ rưỡi kia đi."
Trương Ngọc Anh nhìn thấy Lâm Thiên cho Lý Minh Nguyệt chi phiếu, cô ta không ngừng hâm mộ, cho nên cũng chạy tới bám lấy quan hệ với Lâm Thiên.
“Bạn học Trương Ngọc Anh, lúc trung học cậu ngoại trừ hỏi tôi làm đề thế nào ra, hình như không giúp tôi bất cứ chuyện gì? Cậu cảm thấy cậu có tư cách gì khiến tôi cho cậu ba tỷ rưỡi kia?” Lâm Thiên cười mỉa nói.
Nếu là lúc trung học, Lâm Thiên còn có chút ấn tượng tốt đối với Trương Ngọc Anh, nhưng bây giờ nhìn thấy cô ta ở buổi họp lớp xong, chút ấn tượng tốt này đã sớm biến mất sạch rồi.
“Dựa vào.
Dựa vào buổi tối tôi có thể ở bên cậu.
Trương Ngọc Anh nháy mắt với Lâm Thiên, ý ở ngoài lời không cần nhiều lời.
Lâm Thiên lắc đầu: “Trương Ngọc Anh, nếu tôi đoán không sai, hẳn là cậu rất bẩn rồi, cho nên tôi không có hứng thú với cậu, mời cậu đứng dậy
Buổi liên hoan ngày hôm nay, khiến Lâm Thiên thất vọng nhất là Trương Ngọc Anh thay đổi, lúc học trung học cô ta là một cô gái đơn thuần, thanh thuần.
Bây giờ thì sao? Nhìn thấy người nào phát đạt, cô ta liền dán sát vào người đó.
Nếu Tôn Thiện Nhân không bị mình đánh ngã, có lẽ tối nay cô ta sẽ đi thuê phòng với Tôn Thiện Nhân.
Trương Ngọc Anh nghe xong lời Lâm Thiên nói, gương mặt cô ta nóng bỏng đỏ lên, sau đó cô ta rất thức thời đứng dậy.
Trong thời gian kế tiếp, các bạn học đều nhao nhao tới kính rượu Lâm Thiên, mục đích vô cùng rõ ràng, muốn hàn gắn mối quan hệ với Lâm Thiên.
Nói đùa, Lâm Thiên là chủ tịch của Tỉnh Xuyên, là cháu ngoại của Lê Chí Thành người giàu nhất Tây Nam, bọn họ tùy tiện bấu víu được chút quan hệ, sẽ thăng chức rất nhanh.
Đối với những bạn học này tới kính rượu, Lâm Thiên đều đáp lại từng người, nhưng thái độ rất lạnh nhạt.
Ngoài ra còn có hai người miễn cưỡng có chút ân nhỏ đối với Lâm Thiên lúc học trung học, Lâm Thiên cho mỗi người ba trăm năm mươi triệu coi như là cảm ơn, hai người này cũng không khách sáo, trực tiếp nhận lấy sau đó cảm ơn Lâm Thiên.
Sau khi kết thúc buổi liên hoan của lớp, đã là mười một giờ tối.
Mọi người nhao nhao rời đi, bởi vì lớp trưởng Lý Minh Nguyệt hơi say, cho nên Lâm Thiên tự mình lái xe đưa cô ấy về nhà.
Cũng vì Lý Minh Nguyệt uống rượu, trong tình huống Lý Minh Nguyệt không phát hiện ra, anh đã lén nhét chi phiếu ba tỷ rưỡi vào trong túi nhỏ của Lý Minh Nguyệt.
Trong nhà Khương Hùng Dũng.
Luật sư vội vàng chạy vào “Ông Khương, gần đây tôi gặp một cao thủ vô cùng lợi hại, muốn dẫn tới cho ông Khương xem.
Trên mặt luật sư xuất hiện nụ cười.
“Hả? Để tôi gặp xem sao?” Khương Hùng Dũng vô cùng hứng thú nói.
Tay chân hạng nhất của Khương Hùng Dũng là Trương Tuấn Kiệt đã bị Lâm Thiên phế lần trước, trong tay ông ta đúng lúc cần gấp một tay chân kiêm vệ sĩ mạnh.
“Hắc Báo, cậu vào đi.” Luật sư nói với bên ngoài cửa.
Sau khi giọng nói vừa ngừng, một người đàn ông cao gầy đi tới.
Làn da của người đàn ông này đen xì, diện mạo thì xấu xí, dáng người thấp bé, khoảng chừng chỉ một mét sáu, nhưng trong mắt lóe lên sắc bén, trên gương mặt là một vết sẹo dữ tợn.
"Luật sư, đây là cao thủ lợi hại mà ông nói sao? Ha ha!” Khương Hùng Dũng nhìn thấy người này xong, ông ta lập tức cười ha ha.
Bởi vì dáng người người này thấp bé, còn có chút gầy yếu, dựa theo khổ người, căn bản không thể so được với tay chân Trương Tuấn Kiệt tiền nhiệm của ông ta, cho nên Khương