Ngay sau đó, ông cụ Đông nhìn Lâm Thiên rồi nói: “Lâm Thiên, tôi đồng ý với cậu, tập đoàn Triệu thị sẽ dừng hợp tác với nhà họ Phạm , dừng việc chèn ép tập đoàn Tỉnh Xuyên thông qua ưu đãi hạ giá, coi như là tôi trả lại ân tình cứu mạng cháu gái tôi.”
Lâm Thiên nghe thấy thế, đương nhiên là trong lòng anh cực kỳ vui vẻ.
“Vậy thì cám ơn chủ tịch Đông.” Lâm Thiên cười cảm ơn.
“Sau này chúng ta không ai nợ ai nữa, cậu đi đi.” Ông cụ Đông khoát tay.
“Vậy tôi xin phép!”
Lâm Thiên chắp tay rồi quay người rời đi.
“Ông nội, thật sự cảm ơn ông, ông tốt quá đi.” Triệu Linh cũng phấn khởi cảm ơn.
“Cháu đấy, đúng là đứa ngốc, dám lấy tính mạng mình ra đùa giỡn.” Ông cụ Đông lắc đầu thở dài.
Triệu Linh lè lưỡi cười rồi nói: “Ông nội, cháu cũng đi trước đây.”
Sau khi nói xong, Triệu Linh vội vàng đi ra ngoài.
Bên ngoài phòng làm việc.
“Lâm Thiên!”
Lâm Thiên vừa đi chưa được mấy bước, Triệu Linh bèn đuổi theo.
“Lâm Thiên, chuyện này được giải quyết toàn vẹn rồi!” Triệu Linh tinh quái nháy mắt.
“Triệu Linh, thật sự cảm ơn cô, nếu không có cô giúp đỡ thì chỉ e là chuyện này không thể hoàn thành được.” Lâm Thiên lên tiếng cám ơn.
Qua cuộc trò chuyện lúc nãy với ông cụ Đông, Lâm Thiên mới biết chuyện này còn khó hơn tưởng tượng của anh rất nhiều.
Chuyện này đúng là may mà có Triệu Linh, cô ấy thậm chí còn lấy cái chết ra ép ông nội, trong lòng Lâm Thiên cực kỳ biết ơn cô.
Đương nhiên, cũng nhờ hôm đó Lâm Thiên đã cứu Triệu Linh, nếu không thì Lâm Thiên cũng không thể quen biết Triệu Linh, càng không thể được cô ấy trợ giúp.
Đây chính là cái gọi là gieo nhân nào, gặt quả nấy, làm nhiều việc tốt bao giờ cũng đúng.
“Không có gì, anh mời tôi ăn một bữa là được, sao hả?” Triệu Linh cười nói.
“Tối nay chắc là không được rồi.
Hôm khác đi, hôm khác chắc chắn tôi sẽ mời cô ăn cơm.” Lâm Thiên nói.
“Vậy được, tôi sẽ ghi nhớ đấy nhé.” Triệu Linh cười gật đầu.
Sau đó hai người trao đổi số điện thoại với nhau.
Sau khi rời khỏi tập đoàn Triệu thị, Lâm Thiên vội vàng tới tập đoàn Tỉnh Xuyên.
Tòa nhà Tỉnh Xuyên.
Lâm Thiên vừa tiến vào tòa nhà đã đụng mặt giám đốc tài vụ Lê Minh Hằng .
“Ồ, cậu Thiên về rồi này, thế nào? Có hoàn thành công việc không? Có ăn phải quả đắng không!” Lê Minh Hằng khoanh tay, nở một nụ cười nhạo báng.
Lâm Thiên cười cười: “Lê Minh Hằng , anh rất muốn thấy tôi bị biến thành trò cười đúng không? Nhưng mà lại làm anh thất vọng rồi, tập đoàn Triệu thị đã đồng ý ngừng hợp tác với nhà họ Phạm, ngừng ưu đãi hạ giá.”
Lê Minh Hằng nghe thấy thế thì nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại.
“Anh nói láo, tập đoàn Triệu thị chắc chắn không thể đồng ý với anh, e là ngay cả chủ tịch Đông anh cũng chưa được gặp chứ còn nói đồng ý với anh? Muốn lừa tôi à? Nằm mơ đi!” Lê Minh Hằng nói lớn.
“Có vẻ anh biết nhiều thật đấy, lúc đầu tôi không có cách nào thành công nhưng lại xảy ra chút việc ngoài ý muốn khiến tôi thành công rồi!” Lâm Thiên lạnh lùng cười.
“Anh nghĩ tôi sẽ tin anh à? Anh coi tôi là đồ ngu chắc?” Lê Minh Hằng cười khẩy nói.
Trong lòng Lê Minh Hằng không tin Lâm Thiên có thể thành công dù chỉ mười nghìn phần trăm, anh ta có lòng tin tuyệt đối.
“Anh có tin hay không thì cũng giống nhau thôi, chẳng mấy chốc rồi anh sẽ biết.” Nụ cười trên gương mặt Lâm Thiên càng rạng rỡ hơn.
Ngay sau đó, ánh mắt Lâm Thiên ngưng lại, nhìn chằm chằm Lê Minh Hằng rồi lạnh lùng nói: “Lê Minh Hằng , tôi để mắt tới anh rồi đấy.
Tốt nhất là anh nên cẩn thận một chút!”
Sau khi nói xong, Lâm Thiên bèn quay người đi tới cửa thang máy.
Vào thang máy, Lâm Thiên đi thẳng tới văn phòng ông ngoại báo cáo kết quả.
Trong văn phòng.
“Ông ngoại, cháu tới báo cáo ạ.” Lâm Thiên nói.
“Vân về rồi à, mọi việc thế nào rồi? Không thành công cũng đừng nản lòng, chuyện này đúng là rất khó xử lý, cho dù ông có ra mặt thì e là lão già họ Triệu kia cũng không đồng ý đâu.” Lê Chí Thành nói.
“Ông ngoại, việc đây xử lý xong rồi ạ.
Ông cụ Đông đã đồng ý ngừng hợp tác với nhà họ Phạm , ngừng nhằm vào Tỉnh Xuyên thông qua ưu đãi hạ giá rồi.” Lâm Thiên mỉm cười nói.
“Cái gì!?” Lê Chí Thành kinh hãi đứng dậy.
“Lâm...! Lâm Thiên, cháu không nói đùa với ông ngoại chứ? Cháu nói...!Cháu xử lý xong rồi?” Vẻ kinh ngạc hiện lên khắp gương mặt Lê Chí Thành, giọng nói cũng trở nên hơi chói tai.
Lâm Thiên có thể xác định, đây chắc chắn là lần đầu tiên mình nhìn thấy tâm trạng Lê Chí Thành không ổn định như thế, chắc chắn là lần đầu tiên tận mắt thấy Lê Chí Thành kinh ngạc như vậy.
Lâm Thiên đoán, chắc chắn ông ngoại đã bị hoảng sợ.
“Ông ngoại, sao cháu lại đùa kiểu đấy với ông được chứ, cháu nói thật đấy ạ!” Gương mặt Lâm Thiên tràn đầy vẻ tươi cười.
“Chuyện này...!Chuyện này đúng là ngoài sức tưởng tượng, không ngờ cháu lại có thể thuyết phục tập đoàn Triệu thị!” Lê Chí Thành vẫn cảm thấy hơi không thể tin được.
Lê Chí Thành biết, lần này vì vội vàng mở rộng mà Tỉnh Xuyên lâm vào cảnh túng thiếu tài chính, đây là một cơ hội hoàn hảo để chèn ép Tỉnh Xuyên.
Lê Chí Thành đã cạnh tranh làm ăn với tập đoàn Triệu thị nhiều năm, tập đoàn Triệu thị vẫn luôn ở thế bất lợi, bây giờ vất vả lắm tập đoàn Triệu thị mới có một cơ hội chèn ép Tỉnh Xuyên, dù thế nào thì tập đoàn Triệu thị cũng sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.
Chuyện này đã không còn liên quan tới vấn đề tiền bạc nữa mà còn liên quan tới vấn đề cạnh tranh.
Lê Chí Thành cũng biết rõ, trừ phi xuất hiện kỳ tích, nếu không thì Lâm Thiên không thể nào đám phàn thành công.
Cho nên trong cuộc họp của công ty, lúc Lê Minh Hằng đề nghị để Lâm Thiên đi Lê Chí Thành mới gạt bỏ ngay tại chỗ, ông ấy biết