Chú công nhân có nằm mơ cũng không ngờ rằng chủ tịch Tỉnh Xuyên lại gẫn gũi thân thiện, hòa nhã khiêm tốn như vậy.
“Cậu bạn trẻ, à không, chủ tịch, tôi không biết là chủ tịch, tôi là người thô tục, không biết lễ tiết, nếu có mạo phạm gì đến chủ tịch, mong chủ tịch bỏ qua!” Chú công nhân tỏ vẻ lo lắng.
Người như chú công nhân chưa từng gặp qua ông to bà lớn, bỗng nhiên gặp được nhân vật quyền lực như Lâm Thiên, lo lắng là chuyện đương nhiên.
“Chú đừng như vậy, tôi rất hòa nhã!” Lâm Thiên cười với chú công nhân.
Sau đó, Lâm Thiên nhìn về phía Tổng phụ trách công trường, nói:
“Anh là quản lý của công trường này? Tôi muốn cất nhắc chú ấy vào vị trí phó quản lý, sau này anh giúp đỡ thêm chú ấy trong công việc, được không?”
Từ chi tiết cởi giày vào mua nước, Lâm Thiên cho rằng phẩm chất đạo đức của chú công nhân này rất tốt, không trọng dụng những người như vậy thì trọng dụng ai?
Hơn nữa, Lâm Thiên cũng rất đồng cảm với những gì chú đã trải qua, và sẵn sàng giúp chú một tay.
“Vâng thưa chủ tịch, tôi sẽ dốc sức dẫn dắt chú ấy!” Tổng phụ trách công trường vội vàng trả lời.
Những quản lý bên cạnh đều tỏ vẻ ghen tị, đây đúng là một bước lên tận trời xanh.
“Phó…… Phó quản lý?” Chú công nhân sửng sốt, ngạc nhiên đến mức hai tay run rẩy.
Chú ấy nghĩ rằng, cả đời này có lẽ chỉ có thể làm một công nhân xây dựng bình thường, ngoài việc chăm chỉ làm việc ra, họ không giỏi giao tiếp, càng không biết biếu xén quà cáp, cả đời họ an phận làm một công nhân thấp kém.
“Chú à, hãy cố gắng làm thật tốt, tôi tin chú có thể làm được.” Lâm Thiên mỉm cười, vỗ vai chú công nhân.
“Cảm ơn chủ tịch Lâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!” Chú công nhân vui mừng, cảm ơn Lâm Thiên rối rít.
“Mọi người quay lại làm việc đi.”
Lâm Thiên vẫy tay với Tổng phụ trách công trường và nhóm người quản lý phía sau.
“Rõ, thưa chủ tịch.” Hộ đáp xong liền quay người rời đi.
Sau khi những người này đi khỏi.
“Chủ tịch Lâm, cậu đúng là một ông chủ tốt, không nợ tiền lương, phục lợi công ty lại tốt.
Người lao động chúng tôi gặp được một ông chủ tốt như cậu đúng là phúc phận cả đời, tôi thay mặt tất cả người lao động của Tỉnh Xuyên cảm ơn cậu!” Chú công nhân lại cúi đầu cảm ơn Lâm Thiên.
“Chú à, Phó quản lý cũng chỉ là tạm thời thôi, sau này nếu chú làm tốt, tôi lại tiếp tục cất nhắc thăng chức cho chú.” Lâm Thiên cười.
Đúng lúc này, một tiếng gầm thét chói tai vọng lại, một chiếc xe mô tô kỳ lạ chạy tới cổng công trường, dừng trước mặt chú công nhân.
Người lái xe mô tô là một thanh niên tóc uốn xoăn, nhuộm màu bạch kim, ăn mặc bóng bẩy.
Phía sau đèo một cô gái trẻ ngổ ngáo, trang điểm đậm, ăn mặc diêm dúa lòe loẹt.
Từ trước đến nay, Lâm Thiên luôn cảm thấy phản cảm với những người trẻ trong xã hội này.
Sau khi xuống xe, nam thanh niên đi thẳng đến trước mặt chú công nhân.
“Ba, bạn gái con có thai rồi, đưa con mấy triệu đi, con đưa cô ấy đi phá thai.” Nam thanh niên tay đút túi, thái độ cợt nhả.
Rõ ràng nam thanh niên này là con trai của chú công nhân, vừa rồi, Lâm Thiên cũng có nghe chú công nhân nhắc đến, chú nói chú không quản nổi con trai mình.
“Mày…… Vậy mà mày còn có mặt mũi nói ra? Tao không có loại con như mày!” Chú công nhân nghiến răng nghiến lợi gầm lên.
“Ba, con là con ruột của ba, nếu ba không đưa tiền, đứa nhỏ sinh ra, ba nuôi sao?” Nam thanh niên nói năng cợt nhả.
“Nếu mày chăm chỉ làm việc, tao nhận mày, còn nếu cứ ở ngoài lêu lổng thì tao không có đứa con trai như mày! Cút ngay cho tao!” Chú công nhân đẩy nam thanh niên một cái.
“Lão già, ông còn dám đẩy tôi, xem ra ông muốn ăn đòn!
Nam thanh niên hét lên, sau đó tung một cú đá vào thẳng người chú công nhân, khiến chú ngã nhào xuống đất.
Sau đó, nam thanh niên khám xét người chú công nhân, lấy trong túi áo chú một chiếc thẻ ngân hàng.
“Mày đúng là đồ súc sinh mất dạy!”
Chú công nhân nằm dưới đất, sắc mặt tái nhợt, gầm lên.
Gương mặt đầy vẻ đau thương.
Là một người cha, lại bị chính con trai mình đánh như thế này, nỗi đau thể xác không thể thấm thía bằng nỗi đau về mặt tinh thần!
“Lão già, tất cả tiền trong thẻ đều là của tôi.
Vừa hay tháng sau sinh nhật một người anh em của tôi, tôi mời cậu ta đến nhà hàng sang trọng tổ chức sinh nhật!” Nam thanh niên cầm thẻ, nở một nụ cười đắc ý.
Lúc này, cô gái ngổ ngáo ngồi trên xe tỏ vẻ khinh bỉ:
“Anh yêu, nhìn ba anh thật là dơ dáy, có một người ba thế này, đúng là xấu hổ mà.”
“Ai mà không xấu hổ chứ, cái loại bẩn thỉu dơ dáy như này, anh còn không dám nói với đám anh em trong hội, ba anh là công nhân xây dựng.” Nam thanh niên cũng tỏ ra khinh thường.
“Anh yêu, chúng ta đi thôi, ở đây nhiều bụi bẩn quá, em không muốn ở lại đây thêm nữa.”