“Anh yêu!”
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, cô gái vội vàng nhảy xuống xe, ôm chầm lấy nam thanh niên.
Nam thanh niên mặt tái mét, bàn tay bị bóp vẫn còn run rẩy, mặt mũi sưng vù.
“Tên nhãi ranh, mày......!mày tiêu đời rồi con ạ! Chờ tao gọi điện gọi người đến.
Tao phải cho mày chết không chỗ chôn thân!” Nam thanh niên giận dữ hét lên.
Sau đó, nam thanh niên rút điện thoại ra gọi.
“Alo, anh Hùng, em bị người ta đánh ở cổng công trường Hoàng Phúc Trường Minh, dạ vâng, em đã nói tên anh ra mà tên đó vẫn dám ra tay.
Anh Hùng, anh nhất định phải giúp em đòi lại công bằng.” Nam thanh niên nói.
Sau khi cúp máy.
“Anh yêu! Sao rồi?” Cô gái quan tâm hỏi.
“Anh Hùng nói sẽ đem người qua ngay lập tức.” Nam thanh niên lộ rõ vẻ đắc ý.
Ngay sau đó, nam thnah niên nhìn Lâm Thiên, hằn học nói:
“Tên nhãi ranh, đợi anh Hùng đến thì mày tiêu đời rồi! Hãy đợi đấy!”
Cậu ta lại chỉ tay về phía chú công nhân và tiếp tục nói:
“Cả lão già ông nữa, dám cho người đánh tôi, lát nữa ông cũng sẽ bị ăn đòn nhừ tử!”
“Haizzz......”
Chú công nhân cúi đầu, lắc đầu thở dài, rõ ràng là vô cùng thất vọng về đứa con trai này.
“Được, cậu gọi người đến đây.” Lâm Thiên nói.
Sau đó, Lâm Thiên lấy điện thoại ra gọi.
“Alo, cậu cho người đến công trường Hoàng Phúc Trường Minh, tôi có việc cho các cậu làm.” Lâm Thiên ra lệnh qua điện thoại.
Sau khi cúp máy, Lâm Thiên quay lại đỡ chú công nhân dậy.
“Chủ tịch Lâm, con trai tôi xúc phạm cậu như vậy, tôi......!tôi thật sự không còn mặt mũi nào nhìn cậu.” Chú công nhân tự trách bản thân mình.
“Chuyện này không thể trách chú được, tôi biết chú không quản được cậu ta, hôm nay để tôi giúp chú dạy cho cậu ta một bài học.” Lâm Thiên vỗ vai chú công nhân.
Sau khi gọi điện thoại xong, hai bên đều trong trạng thái chờ đợi.
Khoảng mười phút sau, một chiếc ô tô và một chiếc xe van chạy đến.
Một người đàn ông cạo trọc đầu, mặc chiếc áo sơ mi kẻ caro bước xuống xe ô tô, đây có vẻ là anh Hùng mà nam thanh niên gọi đến.
Có bảy tám tên côn đồ bước xuống chiếc xe van phía sau, tay cầm gậy vung vẩy.
“Anh Hùng, anh đến rồi!” Nam thanh niên và bạn gái cậu ta vọi vàng chào hỏi.
“Minh, là ai đánh cậu?” Anh Hùng ưỡn ngực ngẩng cao đầu, một tư thế rất kiêu ngạo.
“Chính là tên nhãi kia, anh Hùng, anh nhìn mặt em bị đánh ra nông nỗi này này! Anh Hùng nhất định phải đòi lại công bằng cho em!” Nam thanh niên vội vàng nói.
Anh Hùng tháo kính râm ra, nheo mắt nhìn về phía Lâm Thiên.
“Anh bạn, cậu dám đánh đàn em của tôi, cậu có biết hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào không?” Anh Hùng dương dương tự đắc nói.
Lâm Thiên cười: “Anh có biết, anh dùng thái độ này nói chuyện với tôi thì hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào không?”
“Anh Hùng, đừng nhiều lời với tên đó nữa, cứ thế mà đánh cho tên đó một trận tơi bời đi!” Nam thanh niên hét lớn.
“Đúng rồi anh Hùng, mau đánh tên đó đi!” Cô gái cũng hét lên.
Ngay khi anh Hùng chuẩn bị ra lệnh, một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen và một vài chiếc xe thương vụ chạy tới.
Chiếc xe Mercedes-Benz màu đen có biển số Leopard 3333.
“Biển số xe này, không phải xe của Ông chủ Độc sao? Anh Hùng kinh ngạc.
“Ông chủ Độc? Tổng Giám đốc công ty bảo vệ Vân Thiên?” Nam thanh niên cũng sửng sốt nói.
“Nhảm nhí, không anh ta thì ai vào đây!” Anh Hùng nói.
Lúc này, chiếc xe Mercedes-Benz đã dừng lại, và Độc Nha từ trên xe bước xuống.
Trên hai chiếc xe thương vụ phía sau cũng có mười mấy người đàn ông to lớn mặc đồ đen.
“Cái quái gì, Ông chủ Độc! Đúng là ông chủ Độc rồi!” Anh Hùng nhanh chóng nhận ra.
Kể từ khi Lâm Thiên xóa sổ nhà họ Phạm, thế lực ngầm ở Kim Đô đều do Độc Nha tiếp quản, anh Hùng làm sao không biết Độc Nha được?
Sau khi Độc Nha xuống xe, anh ta nhanh chóng dẫn người đến chỗ Lâm Thiên.
“Anh Lâm!” Độc Nha chắp tay hành lễ chào Lâm Thiên.
“Ông chủ Lâm!” Những người phía sau Độc Nha cũng lần lượt chào Lâm Thiên.
Sau khi chứng kiến cảnh tượng này, anh Hùng và nam thanh niên cảm giác như sét đánh ngang tai.
“Ông chủ Lâm? Chẳng lẽ......!Chẳng lẽ......!Anh ta là Lâm Thiên, chủ tịch Tập đoàn Vân Thiên và Tập đoàn Tỉnh Xuyên?” Anh Hùng kinh ngạc nói.
“Xem ra anh không biết điều này, đúng vậy, tôi là Lâm Thiên.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.
Sau khi nghe câu trả lời khẳng định của Lâm Thiên, Anh Hùng đột nhiên cảm thấy toàn thân mềm nhũn, lảo đảo lùi về phía sau, may có hai đàn em phía sau dìu đỡ.
Đối với anh Hùng, ông chủ Độc đã được coi là một nhân vật tầm cỡ, còn Lâm Thiên, anh ta càng không dám nghĩ tới.
“Anh ta......!Anh ta là chủ tịch của Tập đoàn Vân Thiên và Tập đoàn Tỉnh Xuyên?”
Nam thanh niên và cô bạn gái hai mắt mở tròn, kinh ngạc thốt lên, họ chỉ cảm thấy trái đất như đang quay cuồng, như thể thế giời đang sụp đổ và ngày tận thế đã đến......
Ôi trời ơi, người họ đụng độ khiêu khích lại chính là những nhân vật to lớn trong xã hội.
Nam thanh niên có nằm mơ cũng không ngờ rằng, ba cậu ta lại kết giao qua lại được với những ông to như thế.
“Lão già......!Ông......!Ông biết anh ta