Đêm dài yên tĩnh, bên ngoài Chân phủ, Tể tướng đương triều Chân Văn vội vàng ra ngoài, đang chuẩn bị lên xe ngựa, chợt nghe Chân Giác từ trong phủ đi ra gọi lại.“Phụ thân, đã trễ thế này, phụ thân còn định ra ngoài à? Hay là con đi cùng người?”Chân Giác thay đổi dáng vẻ cà lơ phất phơ ngày thường, trên mặt cười nịnh nọt, hết sức lấy lòng.Đỉnh mày Chân Văn nhíu lại, quay đầu nhìn về phía Chân Giác, trong lòng dâng lên nghi hoặc nồng đậm.Hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây sao? Tiểu tử thối này sao giờ này lại ở nhà, ngày thường còn không biết đang lêu lổng ở chỗ nữ nhân nào rồi!Như thấy rõ nghi hoặc của phụ thân, trên mặt Chân Giác dâng lên một chút xấu hổ, dùng chiết phiến gõ gõ trán, ngượng ngùng giải thích.“Không phải là do con thấy phụ tử chúng ta lâu ngày không ở cùng nhau sao? Người bình thường bận việc, còn con thì lại…”“Không cần! Có thời gian thì hãy làm bạn với mẫu thân con, cả ngày bên ngoài không có việc gì, không làm việc đàng hoàng, con xem xem các đệ tử thế gia khác, có người nào giống con?”Lời Chân Giác nói còn chưa xong đã bị Chân Văn ngắt ngang.
Ngôn từ Chân Văn đầy tàn nhẫn đang định giáo huấn trong chốc lát, nghĩ ra mình đang vội, chỉ lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái, lập tức lên xe ngựa.“Ôi chao… Phụ thân …”Tuy rằng Chân Giác bị mắng một chút, trong lòng có cảm giác không hay ho gì, nhưng nghĩ đến mục đích của mình, vẫn mở miệng kêu lên.
Vừa chú ý thấy động tĩnh của thân ảnh màu đen phía sau xe ngựa, nhìn thấy nàng lén lút chui vào dưới gầm xe rồi, trong mắt lại khôi phục dáng vẻ phong lưu xưa kia.Vừa rồi là diễn trò thôi, hắn cũng không có nhiều thời gian mà làm bạn lão nhân! Nếu không phải vụиɠ ŧяộʍ nghe nói phụ thân sẽ đi thiên lao, nếu không vừa vặn có người ‘cưỡng bức’ hắn hỗ trợ, hắn sẽ không cùng lão nhân ngoan cố này hàn huyên.Đúng lúc Chân Giác đang nghĩ là đã đại công cáo thành, xoay người đột nhiên thấy một thân ảnh, trong lòng kêu to không tốt.Trân Nhi? Sao muội ấy lại đi ra? Nhìn muội ấy kinh dị há miệng đang chuẩn bị kêu to ra tiếng, tay mắt lanh lẹ chạy tiến lên, che miệng Chân Trân Nhi.“Suỵt! Đừng lên tiếng!”“Ưm…”Chân Trân Nhi nhíu chặt mi, nhìn ca ca mình.Vừa rồi rõ ràng nàng thấy Tần Mộ Dao…Cho đến sau khi xe ngựa rời đi, tâm Chân Giác mới xem như buông xuống, buông miệng Chân Trân Nhi ra, trong mắt hiện lên một chút không kiên nhẫn.“Xuất hiện đi! Vì Tần Mộ Dao, ta tự nhiên lại để lão nhân nhà ta mắng một trận, thật không biết tại sao ta có thể đáp ứng hỗ trợ các ngươi! Ta đây thật là ngu ngốc!”Mạc Thiếu Khanh và Thương Kì Nhiên từ chỗ tối đi ra, trong mắt xẹt qua một chút ý cười, nhưng lập tức lại lo lắng.Một mình Dao Nhi vào thiên lao, không biết có vấn đề gì không!“Ca, ca làm cái gì vậy? Vừa rồi muội đã thấy rõ ràng! Người kia là Tần Mộ Dao, nàng trốn dưới xe ngựa của phụ thân, nàng rốt cuộc muốn làm gì? Còn nữa, các huynh, không phải các huynh liên hợp với nhau làm chuyện gì ám muội chứ?”Chân Trân Nhi chỉ vào Mạc Thiếu Khanh và Thương Kì Nhiên vừa đột nhiên xuất hiện.“Không được, muội phải đuổi theo nói cho phụ thân!”Nhưng, nàng còn không kịp chạy nửa bước, Mạc Thiếu Khanh tay mắt lanh lẹ túm lấy cổ tay Chân Trân Nhi, đẩy nàng vào trong lòng Chân Giác.“Giác, hãy để ý nàng, ta không cho phép xảy ra chuyện bất trắc gì!”Chỉ cần một chút sai lầm nhỏ là có thể khiến an toàn của Dao Nhi bị uy hϊếp.“A…”Chân Trân Nhi bị đẩy vào trong ngực Chân Giác, quay đầu nhìn Mạc Thiếu Khanh.Tuy rằng bình thường hắn xa cách với nàng nhưng chưa từng đối với nàng như vậy, trong lòng có chút cảm giác không thoải mái!Nhắm mắt, che khuất tia tính kế và trả thù chợt lóe qua.Không cho nàng đi báo tin? Nàng cũng không tin nàng không nghĩ ra cách!Chân Trân Nhi đẩy Chân Giác ra, trừng mắt liếc nhìn bọn họ một cái.“Được rồi, được rồi, muội trở về ngủ còn không được sao?”Nói xong, chạy nhanh vào cửa lớn Chân phủ.“Giác, theo sau, tối hôm nay vô luận thế nào cũng đừng cho Trân Nhi ra khỏi Chân phủ.”Trong mắt Mạc Thiếu Khanh hiện lên một chút lợi hại, hắn tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện gì có thể uy hϊếp đến an nguy của Dao Nhi.***Mạc phủ.Mạc Yên đang định đi ngủ, nha hoàn Tiểu Đào hầu hạ nàng vội vàng chạy vào.“Tiểu thư, nha hoàn của Trân Nhi tiểu thư đưa thư đến, nói là có việc gấp, người xem…”Mạc Yên nhíu nhíu mày, lấy tờ giấy, mở ra.
Lúc thấy được nội dung trên đó, trong lòng ngẩn ra, trong mắt hiện lên một chút sáng rọi, đột nhiên nhớ tới dọc đường đi nàng có ngẫu nhiên nghe được gì đó như là phu thê Tần thị bị nhốt vào thiên lao.Chẳng lẽ ả muốn vào thiên lao — cướp ngục?Nghĩ đến đây, hai tay căng thẳng, vo chặt tờ giấy trên tay, đi đi lại lại, đột nhiên dừng lại.Nếu vậy thì quá hoàn hảo, nhưng nếu không phải, vậy thì…Mạc Yên suy tư mãi, cuối cùng đi ra ngoài phòng, nghĩ đến chuyện lần đó bị Tần Mộ Dao trả thù, trong lòng nàng luôn cảm thấy nuốt không trôi.
Bản thân chưa bao giờ chật vật như vậy, chẳng những ngồi trên bàn đu dây sợ đến hồn vía lên mây, còn rơi vào trong hồ nước bẩn, làm hại nàng lúc được cứu lên bị mọi người chỉ trỏ, tất cả đều là do Tần Mộ Dao ban tặng, nàng đương nhiên sẽ không bỏ qua chuyện có thể đưa Tần Mộ Dao vào chỗ chết!Trong mắt vốn dịu dàng nay hiện lên ý tàn nhẫn, trong lòng nàng đã quyết định!Hiện tại có một người có thể