Tần Mộ Dao nhìn nữ nhân trước mắt, khóe miệng dần dần giương lên một chút ý cười, từng bước một đi về phía Mạc Yên.Mà da đầu Mạc Yên run lên một trận, nhớ tới ngày ấy ở thành Cẩm Tú nàng bị ả trả thù, ý lạnh trong lòng chợt dâng lên, dường như bây giờ vẫn còn ngửi thấy mùi hôi thối của cái hồ mà nàng rơi xuống.“Ngươi muốn làm gì?”Trong hai mắt Mạc Yên tràn đầy sợ hãi, cho dù ra sức kìm chế che giấu, nhưng, dường như vẫn không có tác dụng gì, từng bước bị Tần Mộ Dao ép sát lui về phía sau.“Ngươi yêu Tề Duệ!”Tần Mộ Dao khẳng định, nàng đang nói một chuyện thật, mọi việc Mạc Yên từng làm với Tần Mộ Dao, đều là bởi vì Tề Duệ.Mạc Yên sửng sốt một lát, gật gật đầu.Nàng yêu Tề Duệ, cũng không cần che giấu trước mặt Tần Mộ Dao, trong mắt xẹt qua một chút nghi hoặc.Ả hỏi cái này để làm gì?Chỉ thấy Tần Mộ Dao cởi bỏ y phục tân nương đỏ tươi trên người xuống, quăng qua một bên, lại nhìn Mạc Yên.“Cởi y phục!”Trong lòng Tần Mộ Dao đã vô cùng vội vàng, nàng khẩn cấp muốn nhìn thấy Mạc Thiếu Khanh, vội vàng muốn biết tình trạng hiện giờ của hắn.Mạc Yên giật mình, không biết vì sao, tay lại tự giác hành động theo lệnh của Tần Mộ Dao.Không bao lâu, Tần Mộ Dao mặc y phục của Mạc Yên, cố ý bịt một cái khăn trên mặt, lại nhìn về phía Mạc Yên đang ngây ngốc thất thần.“Bộ y phục tân nương này cho ngươi mượn mặc, coi như cám ơn ngươi nói cho ta biết tình trạng của Thiếu Khanh!”Lúc Tần Mộ Dao ra khỏi cửa, quay đầu lại liếc nhìn Mạc Yên một cái.“Nhớ kỹ, trước khi ta trở về, ngươi là Tần Mộ Dao!”Nàng ta là Tần Mộ Dao, còn nàng là Mạc Yên, như vậy chỉ cần Mạc Yên không đi ra thì không ai có thể phát hiện được.Nói xong, không chờ Mạc Yên phản ứng lại, thân ảnh Tần Mộ Dao đã biến mất.Tần Mộ Dao lấy thân phận Mạc Yên đi ra khỏi Tần phủ, quả nhiên nhìn thấy vô số thị vệ bên ngoài Tần phủ, trong lòng cười lạnh một tiếng.Nàng đã từng nói, chỉ cần nàng muốn chạy, cho dù có bao nhiêu thị vệ cũng không thể ngăn nàng lại, Tề Duệ đã quá coi thường Tần Mộ Dao nàng!Lên xe ngựa của Mạc Yên, Tần Mộ Dao cho xa phu chạy với tốc độ nhanh nhất, trong đầu nàng hiện ra thân ảnh Mạc Thiếu Khanh.Những lời vừa rồi Mạc Yên nói lại một lần nữa quanh quẩn ở bên tai.Cả người đầy máu tươi?Trong lòng lập tức nhói đau một trận.***Mạc phủ.Mạc Thiếu Khanh nằm ở trên giường, hai mắt mở to nhìn đỉnh giường, không có tiêu cự, trong miệng nỉ non một cách đứt quãng.“Dao Nhi….
Dao Nhi…”Khi thì thống khổ, khi thì vui sướng, khi thì ai oán…Mạc lão gia đi đến bên giường, nhìn nhi tử khí phách tao nhã như ánh mặt trời ngày xưa, sau một đêm lại trở thành dáng vẻ này, lông mày nhíu sâu không thể nào giãn ra được.Tối hôm đó, Mạc Yên lo lắng kéo Mạc Thiếu Khanh đi, ông liền ngầm có dự cảm, dường như có chuyện lớn gì đó đã xảy ra.
Nhưng, không ngờ sáng sớm hôm sau, lúc Thiếu Khanh được đưa trở về, hai mắt lại trống rỗng vô thần, mặt xanh mét, trên người, khóe miệng còn có vết máu lớn, dáng vẻ đó khiến ông cứ nghĩ đến là lại đau lòng.“Dao Nhi…”Lông mày Mạc lão gia càng nhăn chặt hơn.Dao Nhi, Dao Nhi…Ông cũng biết nha đầu Tần gia kia chắc chắn có liên quan!“Thiếu Khanh, đã sớm nói với con rồi, tiểu thư Tần gia nhất định là Vương phi, con… Aizzz!”Mạc lão gia muốn lên tiếng trách cứ, lại nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Mạc Thiếu Khanh thì đột nhiên ngưng bặt, chuyển thành một tiếng thở dài.Cái này là nghiệp chướng gì a!Nữ nhân trong thiên hạ nhiều như vậy, tại sao hắn lại cứ cố tình coi trọng Tần Mộ Dao!Đột nhiên, cửa bị đẩy ra, Mạc lão gia nhìn lại, rõ ràng thấy Tần Mộ Dao đang vội vã tiêu sái tiến vào, sắc mặt lập tức càng thêm khó coi, ngữ khí vô cùng không vui.“Ngươi tới đây làm gì?”Tần Mộ Dao giật mình.
Nhưng lúc này nàng không có rảnh để ý tới người khác, đi thẳng tới bên Mạc Thiếu Khanh, ánh mắt dừng ở trên người hắn, nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt trống rỗng ngơ ngác nhìn đỉnh giường, hoàn toàn khác một trời một vực với Mạc Thiếu Khanh luôn lộ vẻ ý cười thản nhiên ngày xưa, trong lòng đau đớn.Mấy ngày không gặp, sao hắn lại biến thành dáng vẻ như thế này?“Dao Nhi…”Tần Mộ Dao đột nhiên cả kinh, nghĩ là hắn đã tỉnh, theo bản năng bắt lấy tay Mạc Thiếu Khanh.“Thiếu Khanh, ta ở đây.”Nhưng, Mạc Thiếu Khanh không có phản ứng gì, tiếp tục nhìn đỉnh giường, giống như không nghe thấy tiếng nàng, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, vẻ lo lắng trên mặt càng đậm hơn.“Thiếu Khanh, ta ở đây!”Tần Mộ Dao nhắc lại một lần nữa, nắm tay Mạc Thiếu Khanh càng chặt hơn.Thiếu Khanh làm sao vậy? Vì sao mắt mở to như vậy mà lại không nhìn thấy gì? Không có phản ứng gì với lời của nàng!“Dao Nhi…”Thanh âm của Mạc Thiếu Khanh giống như bị xe nghiền nát, lại một lần nữa truyền vào tai Tần Mộ Dao, như một lưỡi kiếm đâm vào lòng nàng.“Từ lúc trở về đến giờ đều là dáng vẻ này, vẫn gọi tên của ngươi, lời ai nói cũng không nghe thấy, ngay cả thuốc uống vào cũng phun hết ra, thật giống như đang sống trong thế giới riêng của mình.”Tiếng Mạc lão gia vang lên sau lưng Tần Mộ Dao, trong ngữ khí ngoại trừ trách cứ còn có nhiều phần thương tiếc với nhi tử của mình.Lời ông nói như một tiếng sét đánh thẳng vào sau gáy Tần Mộ Dao.Vẫn gọi tên nàng sao?Nàng có phúc đức gì mà có thể nhận được sự đối xử như vậy của Thiếu Khanh?“Ta muốn ở một mình với huynh ấy một lát…”Tần Mộ Dao nhìn chằm chằm Mạc Thiếu Khanh không chớp mắt.Hắn vì tối đó nghe được tin đại hôn của mình mới thành ra như vậy đi! Thiếu Khanh… ngốc quá!Mạc lão gia trầm ngâm một lát, trên khuôn mặt u sầu vẫn không giãn ra, dường như đang suy nghĩ xem có nên để Tần Mộ Dao ở lại hay không.
Lát sau, Mạc lão gia vẫn lựa chọn rời đi, trong lòng thở dài vô số lần.Thiếu Khanh vì Tần Mộ Dao mới biến thành như vậy, có lẽ cũng chỉ có vì nàng mà có chuyển biến tốt hơn!Ông đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hai người Tần Mộ Dao và Mạc Thiếu Khanh, Tần Mộ Dao ngồi ở mép giường, hai tay vẫn nắm chặt tay hắn, cảm thụ được độ ấm từ tay hắn truyền lại, Mạc Thiếu Khanh vẫn không có phản ứng gì như cũ.“Dao Nhi…”“Thiếu Khanh, vì sao huynh lại ngược đãi bản thân mình như vậy?”Đầu mũi Tần Mộ Dao cay cay, lập tức có cảm giác xúc động muốn khóc.Trong đầu hiện lên những hình ảnh về Mạc Thiếu Khanh, cho dù là đi ra từ trong cơn lửa lớn hắn cũng không ngã xuống trước mặt nàng, hiện tại lại vì một câu đại hôn của nàng mà nằm trên giường không dậy nổi!Ánh mắt dừng ở chiếc chén đen như mực ở bên giường, lông mày càng nhíu chặt.Đây là thuốc của huynh ấy sao?Nhớ tới lời Mạc lão gia vừa nói.Không uống thuốc thì làm sao có thể khỏi được?Theo bản năng bưng thuốc lên tay, thử cho hắn uống.
Nhưng thuốc vừa vào đến miệng, đã bị hắn phun hết ra.Trong lòng Tần Mộ Dao ngẩn ra, trong mắt xẹt qua một chút đau đớn, trên mặt dường như mang theo một tia bối rối.Phải làm thế nào để cho huynh ấy uống được thuốc bây giờ.Đột nhiên, nàng như là nghĩ tới cái gì, ánh mắt chợt lóe, trong mắt xẹt qua một chút kiên định, ngửa đầu ngậm một ngụm, lập tức hương vị chua xót lan tràn trong miệng, khuôn mặt vì thuốc cay đắng mà nhăn lại.
Nhưng lúc này nàng phải cố nén, bỏ qua cay đắng khó chịu trong miệng kia.Miệng Tần Mộ Dao ngậm thuốc, rất nhanh cúi người tiếp xúc với đôi môi tái nhợt vô sắc của hắn, mở răng hắn, mớm từng chút từng chút thuốc vào miệng Mạc Thiếu Khanh.Lúc này, Mạc Thiếu Khanh lại vô thức nuốt thuốc vào, trong lòng Tần Mộ Dao vui vẻ, tiếp tục làm theo cách đó cho hắn uống thuốc…“Dao Nhi?”Mạc Thiếu Khanh không biết nói gì nhìn khuôn mặt phòng đại trước mắt, lúc này nàng đang áp môi vào môi hắn, cảm giác ấm áp khiến hắn hoàn toàn không nhận thấy vị chua xót của thuốc, trong lòng khϊếp sợ nói không ra lời.Đây không phải là đang nằm mơ chứ? Dao Nhi ở bên cạnh hắn? Còn đang… hôn hắn?Trong lòng vô cùng khϊếp sợ và vui sướng, Mạc Thiếu Khanh nhìn chằm chằm Tần Mộ Dao không chớp mắt, sợ hãi nếu hắn chớp mắt một cái, Dao Nhi sẽ biến mất.Khi hắn cảm giác được môi Tần Mộ Dao dần dần rời khỏi môi hắn, trong lòng lập tức xẹt qua một chút mất mát.Quả nhiên là nằm mơ sao?!“Dao Nhi!”Ánh mắt Mạc Thiếu Khanh lóe lên, trong nháy mắt luyến tiếc, mặc dù là nằm mơ cũng được! Rốt cục hắn có thể nhìn thấy Dao Nhi!Tần Mộ Dao cũng không để ý đến tiếng gọi của hắn, nghĩ rằng hắn vẫn vô thức gọi tên nàng như trước, nhưng mỗi một câu đều khiến lòng nàng đau thắt lại, ngửa đầu ngậm một ngụm thuốc cuối cùng, lại cúi người đặt lên môi Mạc Thiếu Khanh, mớm thuốc cho hắn như vừa rồi.Mạc Thiếu Khanh kinh dị nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tần Mộ Dao đến gần bên mình, lại một lần nữa tiếp xúc với đôi môi dịu dàng nhu hòa của nàng, mặc dù biết đây là cảnh trong mơ, trong lòng Mạc Thiếu Khanh vẫn kích động không thôi.Có lẽ chỉ có ở trong mơ, Dao Nhi mới thuộc về hắn!Trong lòng xẹt qua một chút chua xót, Mạc Thiếu Khanh lớn mật theo đuổi tâm tư của mình, dịu dàng hôn đôi môi nàng đang áp lên môi hắn, nhấm nháp ngọt ngào của nàng…Hoặc là, hắn muốn nhờ cảnh trong mơ, vĩnh viễn nhớ kỹ hơi thở của Dao Nhi!Tần Mộ Dao đang chuyên tâm giúp Mạc Thiếu Khanh uống thuốc đột nhiên hơi hơi nhíu mi, dường như nàng cảm giác được Mạc Thiếu Khanh đang… hôn nàng?Nhưng giây tiếp theo, Tần Mộ Dao liền phủ định ý nghĩ của mình.Làm sao có thể? Tình trạng hiện tại của Thiếu Khanh làm sao có thể hôn nàng?Nhất định là ảo giác của nàng!Gạt đi ý niệm vừa rồi trong đầu, Tần Mộ Dao tiếp tục đem thuốc còn lại trong miệng truyền vào miệng hắn, chỉ có điều, thân thể Tần Mộ Dao đột nhiên ngẩn ra, hai mắt phút chốc kinh dị trợn to, lúc này đây, nàng chuẩn xác cảm giác được đầu lưỡi của Mạc Thiếu Khanh đang… động!Trong lòng cả kinh, Tần Mộ Dao theo bản năng rời khỏi môi Mạc Thiếu Khanh, cẩn thận quan sát hắn, trong hai mắt hắn dường như đã khôi phục thần thái, không hề trống rỗng như vừa rồi, trong lòng vui vẻ.“Huynh đã tỉnh rồi?”Tần Mộ Dao rời đi khiến Mạc Thiếu Khanh khẽ nhíu mày, không thích cảm giác như vậy!Tần Mộ Dao vươn tay, quơ quơ trước mắt hắn xem rốt cục hắn đã tỉnh hay chưa, nhưng tay lại bị bắt lấy, trong lòng đột nhiên cả kinh, một ý tưởng nhảy vào trong óc.Vậy vừa rồi cũng không phải ảo giác? Cho nên, vừa rồi Mạc Thiếu Khanh quả thật là đã hôn nàng!Mạc Thiếu Khanh cũng đã nhận ra chuyện gì đó không thích hợp, đây dường như không phải cảnh trong mơ!“Dao Nhi? Thật là nàng?”Mạc Thiếu Khanh lên tiếng thử, vận động thân thể của mình định đứng lên.Tần Mộ Dao theo bản năng ngăn trở động tác của hắn, trong mắt nghiêm túc đến thần kỳ.“Huynh định làm gì? Huynh có biết là huynh đã bị bệnh bao lâu, trầm trọng thế nào không?”Nghe được tiếng Tần Mộ Dao, Mạc Thiếu Khanh lập tức đã xác định vừa rồi quả thật không phải mình mơ, là Dao Nhi thật!Hai người không hẹn mà cùng nghĩ tới mấy cái hôn vừa rồi, ánh mắt lóe lên, dường như không dám nhìn thẳng hai mắt đối phương.Cảm giác lửa nóng trên mặt khiến trong lòng Tần Mộ Dao kinh hoàng, tay cầm chiếc bát trống đưa lên trước mặt Mạc Thiếu Khanh, trong mắt xẹt qua một chút xấu hổ.“Vừa rồi ta giúp huynh uống thuốc!”Ánh mắt Mạc Thiếu Khanh dừng ở trên cổ tay nàng, thân thể lập tức ngẩn ra.Hóa ra là đang giúp hắn uống thuốc! Thế nhưng trong lòng có chút mất mát.Đột nhiên, Mạc Thiếu Khanh nghĩ tới chuyện đại hôn của Tần Mộ Dao, vẻ tươi cười trên mặt nháy mắt suy sụp xuống, ngữ khí trở nên lạnh như băng.“Đại hôn của nàng…”“Đừng nhắc đến đại hôn nữa, Thiếu Khanh, huynh thông minh như vậy sao lại đối xử với bản thân như thế? Rõ ràng huynh có thể đoán được đại hôn không phải là ta nguyện ý a!”Ngữ khí của Tần Mộ Dao dường như mang theo một chút trách cứ, chỉ vì tin tức đại hôn mà khiến Mạc Thiếu Khanh biến thành dạng này, hiện tại nàng có chút hối hận vì tối hôm đó đã không nói rõ ràng với hắn.
Tối đó nàng cố ý nói muốn hắn chúc phúc cho nàng chỉ vì không muốn liên lụy đến hắn mà thôi.Tề Duệ không thể chọc giận được, mà hiện tại, an toàn của phụ mẫu cũng chưa được bảo đảm hoàn toàn, nàng cũng không có năng lực chống lại Hoàng thất, chỉ có thể yên lặng xem xét, chờ đợi thời cơ.Trong lòng Mạc Thiếu Khanh cả kinh, giây tiếp theo, vô số vui sướng kéo đến.Đúng, hắn hẳn là dự đoán được chứ.
Nhưng lúc đó trong đầu hắn chỉ có chuyện đại hôn của Dao Nhi, cái gì cũng không nghĩ nổi!“Vậy nàng nguyện ý đi theo ta chứ?”Mạc Thiếu Khanh gắt gao nắm lấy tay Tần Mộ Dao.Ngày đại hôn đã định, hắn không thể trơ mắt nhìn Tần Mộ Dao bị ép buộc làm việc mà nàng không muốn.Tần Mộ Dao nhìn thẳng hai mắt hắn.Nguyện ý đi cùng hắn sao? Trên thực tế tối đó lúc hắn đề nghị, tâm nàng đã rung động không phải sao?Chỉ có điều, bất đắc dĩ trong lòng nàng nhiều lắm, không thể buông bỏ hết được!“Thiếu Khanh, năm ngày nữa phụ mẫu ta sẽ tiến vào đất Bắc Tĩnh quốc, lúc đó, ta sẽ không còn gì để lo lắng nữa!”Tần Mộ Dao thản nhiên nói, trong mắt xẹt qua một chùm sáng.Năm ngày sau, đúng là ngày đại hôn của nàng!“Ý của nàng là…”Mạc Thiếu Khanh hơi hơi nhíu mi.Năm ngày sau, Dao Nhi sẽ có hành động sao?“Ý của ta là, huynh không thể cứ tiếp tục như thế này, huynh phải hồi phục, không thể khiến ta lo lắng!”Tần Mộ Dao nói sang chuyện khác, có một số việc nếu nói cho Mạc Thiếu Khanh, cho dù có phải buông bỏ mọi thứ hắn cũng sẽ giúp nàng, nhưng đó cũng không phải là điều nàng muốn!Sắc mặt Mạc Thiếu Khanh thay đổi, trong mắt xẹt qua một chút kiên định.Đúng, Dao Nhi nói không sai, hắn sao có thể tiếp tục như vậy? Dao Nhi còn cần hắn, không phải sao?Theo bản năng kéo Tần Mộ Dao vào trong lòng.“Dao Nhi, ta sẽ vĩnh viễn ở cạnh nàng!”Bảo vệ nàng!Khóe miệng Tần Mộ Dao dâng lên một chút tươi cười ngọt ngào, nàng có thể coi đây là tuyên bố của hắn sao?Trong mắt xẹt qua một chút trêu đùa.“Vĩnh viễn là rất xa?”“Vĩnh viễn, là chỉ dài hơn sinh mệnh của nàng một ngày!”Mạc Thiếu Khanh kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhìn thẳng hai mắt Tần Mộ Dao, ánh mắt sáng như ngọc khiến người ta không thể nhìn gần, giống như toàn bộ ánh sáng trên thế giới đều tập trung vào một chỗ, hội tụ vào trong đôi mắt hắn.Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày, đẩy hắn ra, trên mặt trầm xuống.“Ý của huynh là, chờ sau khi ta chết, huynh sẽ rời đi sao?”Đây là điều mà Mạc Thiếu Khanh ngày thường sẽ không bao giờ nói ra sao? Tại sao hôm nay…Nhìn trên mặt Tần Mộ Dao không vui, vẻ tươi cười trên mặt Mạc Thiếu Khanh càng lúc càng lớn.“Bởi vì mạng sống của ta chỉ dài hơn nàng đúng một ngày!”Nếu trên thế giới không có nàng, hắn sẽ lựa chọn ra đi cùng với nàng!Keng một tiếng, đầu Tần Mộ Dao trống rỗng.Mạng sống của hắn chỉ dài hơn nàng một ngày thôi sao?Hóa ra, không biết từ lúc nào, tình cảm của Mạc Thiếu Khanh với nàng đã sâu đậm đến như vậy!Trong lòng dâng lên một cỗ chua xót, lan tràn đến từng tế bào trong cơ thể nàng, lập tức xúc động muốn rơi lệ, nhìn thẳng hai mắt kiên định của Mạc Thiếu Khanh, Tần Mộ Dao theo bản năng nhào vào trong lòng hắn.“Nhớ kỹ, mạng sống của huynh phải dài hơn mạng sống của ta một ngày!”Từ lúc đó đột nhiên nàng bắt đầu chờ đợi ngày có hắn ở bên!Trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút kiên định.Từ trước tới nay mỗi lời hắn nói đều đáng giá ngàn vàng, đã hứa hẹn với nàng, hắn vĩnh viễn sẽ không quên!Mà lúc này, ngoài cửa phòng, hai nam nhân nhìn cửa đóng chặt, nghe được thanh âm truyền ra, vô cùng ăn ý rời đi.“Không ngờ lời ngon tiếng ngọt của Thiếu Khanh còn cao hơn cả ta!”Chân Giác mở chiết phiến, cho dù là bất cứ ai nghe thấy những lời như thế, cũng sẽ cảm động rối tinh rối mù đi! Đến ngay cả Tần Mộ Dao cũng tan chảy như vậy, Thiếu Khanh quả nhiên là cao thủ ẩn mình!Thương Kì Nhiên chớp mắt, ánh mắt lướt qua kiếm đang nắm chặt trong tay.“Đó không phải lời ngon tiếng ngọt!”Đó là lời thật lòng của Thiếu Khanh!Có lẽ lúc ở trận đại hỏa trong thiên lao kia, hắn cũng đã biết, Mạc Thiếu Khanh sẽ làm tất cả vì Tần Mộ Dao! Nhưng, trong lòng hắn lại sinh ra một cảm giác chua xót nồng đậm.Chân Giác vốn nghĩ rằng mình sẽ chỉ nghe được tiếng lầm bầm lầu bầu, kinh dị nhìn Thương Kì Nhiên, lần đầu tiên nghe thấy Thương Kì Nhiên mở miệng thảo luận việc này! Thật là kỳ quan a!“Vũ Nhi sư muội của huynh…”Chân Giác thừa dịp này bắt đầu thăm dò, tin tức của hắn vô cùng linh thông, hai ngày nay Phó Tâm Vũ đột nhiên một mình xuất hiện ở kinh thành.Thân thể Thương Kì Nhiên đột nhiên ngẩn ra, nhưng gần như trong nháy mắt, hắn lại khôi phục như thường, mặt không chút thay đổi như cũ.“Nàng đã thành thân rồi!”Ngữ khí mang theo một tia âm lãnh.Phó Tâm Vũ quả thật đã đến kinh thành, lúc gặp lại, dường như hắn đã không còn đau lòng như lúc nghe tin nàng thành thân, lúc đó hắn còn nghĩ đến Tần Mộ Dao, lúc xử lý chuyện Cổ gia, Tần Mộ Dao vẫn nể mặt mũi hắn, tha cho Phó Tâm Vũ một con đường sống.“Huynh đã hiểu ra rồi sao!”Vẻ mặt Chân Giác lóe lóe.
Chỉ sợ hắn đã nhìn rõ, nhưng Phó Tâm Vũ lại không nhận ra!Sau khi Tần Mộ Dao rời khỏi Mạc phủ, lại còn đến một nơi khác nữa, lúc trở lại Tần phủ đã là đêm khuya, vụиɠ ŧяộʍ tránh được thị vệ, rốt cục về tới phòng mình.Đẩy cửa ra, lúc nhìn thấy nam nhân đứng trước mặt, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, nheo mắt, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.“Duệ Vương gia quên quy củ trước đại hôn rồi sao?”Tần Mộ Dao bình tĩnh tiêu sái bước vào trong phòng, ánh mắt dừng ở trên người Mạc Yên đang quỳ dưới đất, cẩn thận đánh giá khuôn mặt nàng ta, dường như có dấu vết nước mắt, mà một bộ y phục tân nương đỏ tươi kia lại nằm lặng lẽ trên giường nàng, vô cùng chói mắt.“Hừ! Quy củ trước đại hôn? Nàng để vào trong mắt sao?”Trên mặt Tề Duệ nổi đầy gân xanh, hai tay nắm chặt thành quyền, phát ra tiếng răng rắc.Hôm nay sau khi rời khỏi Đệ Nhất lâu, trong đầu hắn toàn là hình ảnh Tần Mộ Dao mặc y phục tân nương, hắn không thể chờ đến tận đêm đại hôn mới được gặp nàng, cho nên vụиɠ ŧяộʍ chạy tới, vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy nàng để thỏa nỗi nhớ mong.
Nhưng người nghênh đón hắn lại là một nữ nhân khác!Tần Mộ Dao giật mình, khóe miệng giương lên, nâng Mạc Yên đứng dậy, nàng dường như có thể đoán ra trước khi nàng trở về, Tề Duệ đã phát tiết tức giận của hắn lên người Mạc Yên, trong mắt xẹt qua một chút áy náy.Nhưng, ý tốt của Tần Mộ Dao lại bị Mạc Yên hung hăng đẩy ra, Mạc Yên cắn chặt môi, nhìn chằm chằm Tần Mộ Dao trước mặt, trong mắt tràn ngập ghen ghét.“Nói, vừa rồi nàng đi đâu? Có phải đi gặp Mạc Thiếu Khanh hay không?”Tề Duệ thấy Tần Mộ Dao cố ý xem nhẹ mình, lửa giận trong mắt càng thêm đặc hơn.Trên thực tế, lúc nhìn thấy Mạc Yên ở trong phòng, hắn liền ngầm đoán được nơi Tần Mộ Dao đến, khi đó hắn vốn định trực tiếp phóng đến Mạc phủ, nhưng, vừa mới ra khỏi cửa, đột nhiên dừng bước.
Lúc đó, trong lòng hắn lại sợ hãi, sợ hãi nhìn thấy hình ảnh Tần Mộ Dao ở cùng với Mạc Thiếu Khanh.Tần Mộ Dao vừa bị Mạc Yên đẩy ra, vừa nghe thấy lời chất vấn của Tề Duệ, trong lòng sinh ra một nỗi phiền muộn.Hai người kia thật sự nghĩ là nàng con mèo bệnh sao? Nàng kìm chế không có nghĩa là nàng thật sự sợ hắn!“Duệ Vương gia, ngươi đừng quên bây giờ ta còn chưa vào cửa nhà ngươi đâu!”Cho dù có đi qua cửa, hắn cũng không giam cầm được tự do của nàng! Dáng vẻ sở hữu của hắn là đang diễn cho ai xem đây?“Nàng… được, được lắm!”Tề Duệ nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào Tần Mộ Dao, trong khoảng thời gian ngắn lời định nói bị nghẹn lại!Chưa qua cửa phải không? Vậy hắn sẽ cho nàng thời gian năm ngày, năm ngày sau, hắn sẽ cho nàng biết, ai mới