Trước mắt dường như hiện ra một bóng dáng nhỏ bé đáng yêu, chỉ có điều… Nhìn hình nhân trên bàn, lông mày Tần Mộ Dao khẽ nhíu lại, bàn tay cầm hai hình nhân nhỏ xíu lên, cẩn thận xem xét.“Thiếu Khanh… Sao lại có hai cái?”Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút nghi hoặc.
Hai hình nhân trên tay rõ ràng là một nam một nữ!Mạc Thiếu Khanh giật mình, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên khóe miệng nàng.Không sai, là hai cái!Đây là thứ mà hắn cho người dùng ngọc tạo thành, vừa vặn cùng một bộ với hình nhân bằng ngọc mà hắn và Tần Mộ Dao giữ trong tay.“Ta không biết là nam hay là nữ, cho nên cho người chuẩn bị hai cái!”Mạc Thiếu Khanh giương khóe miệng lên.Trên thực tế, hắn không chỉ muốn một hài tử mà thôi.“Thật không?”Tần Mộ Dao nheo mắt, đảo mắt nhìn về phía Mạc Thiếu Khanh.
Dường như hoài nghi lời của hắn.
Nhìn thẳng hai mắt hắn, trong mắt xẹt qua một chút trêu chọc.Mạc Thiếu Khanh nhìn thần sắc trong mắt Tần Mộ Dao, không khỏi giật mình.Sao hắn lại quên mất thê tử của mình là Dao Nhi, chứ không phải là người khác chứ! Trí tuệ của Dao Nhi như thế nào, sao có thể không đoán ra ý nghĩ trong lòng hắn chứ?Trong lòng xẹt qua một chút bất đắc dĩ, cầm tay nàng.“Dao Nhi, nàng xem tiểu viện của chúng ta rộng như vậy, chỉ có hai chúng ta ở, có phải là trống trải lắm hay không? Mà con nối dõi của Mạc gia vốn đã đơn bạc, hơn nữa, gia nghiệp Mạc gia chúng ta lớn như vậy, đặt trọng trách lên vai một hài tử thì quá nặng nề! Về sau hắn trưởng thành sẽ kháng nghị đó!”“Chàng coi ta là công cụ nối dõi tông đường sao?”Giọng nói của Tần Mộ Dao đột nhiên cất cao, trong mắt hiện lên một chút giảo hoạt, sắc mặt lại trầm xuống, ngầm hàm chứa không vui.Tần Mộ Dao bất ngờ lên án khiến Mạc Thiếu Khanh cả kinh.Hắn biết Dao Nhi đã hiểu lầm ý của mình, lập tức muốn giải thích, lại không biết nói như thế nào.“Làm sao có thể? Dao Nhi nàng đừng có nghĩ nhiều!”Mạc Thiếu Khanh hắn ở trên thương trường miệng lưỡi lợi hại như thế, vậy mà ở trước mặt Tần Mộ Dao thì lại thường xuyên lắp ba lắp bắp.
Cho dù có giải thích, cũng không biết nên dùng từ ngữ gì thì mới thích hợp.“Vậy chàng muốn ta sinh mấy đứa?”Tần Mộ Dao hơi hơi nhắm mắt, che khuất tia đắc ý vừa chợt lóe lên.“Một… không… hai… không… cứ là một…”Mạc Thiếu Khanh cẩn thận quan sát thần sắc của Tần Mộ Dao.
Lúc nhìn thấy mặt nàng biến sắc, lập tức thay đổi ý kiến của mình.“Cuối cùng là mấy đứa?”Tần Mộ Dao ngắm nhìn hình nhân trong tay.Một nam một nữ, dường như thực không tệ! Nhìn dáng vẻ của hình nhân, nghiễm nhiên là bản thu nhỏ của hình nhân của mình và Mạc Thiếu Khanh.Mạc Thiếu Khanh đột nhiên trở nên nghiêm túc, cầm tay Tần Mộ Dao, nâng cằm Tần Mộ Dao lên, nhìn thẳng hai mắt của nàng, kiên định nói.“Càng nhiều càng tốt!”Đây mới là suy nghĩ trong lòng hắn! Hài tử sẽ là kết tinh và minh chứng cho tình yêu của hắn và Dao Nhi.‘Càng nhiều càng tốt’?Chăm chú nhìn Mạc Thiếu Khanh trong vài giây, đột nhiên cười khẽ ra tiếng.Nàng không ngờ trượng phu của mình lại có mặt đáng yêu như vậy.Cầm hình nhân ngọc trong tay đặt lên bàn, kéo Mạc Thiếu Khanh lại gần, hôn một cái thật kêu lên má hắn.“Thương thế của chàng không có việc gì chứ?”Trong mắt Tần Mộ Dao mang theo ý cười.Nếu trượng phu của nàng không chỉ muốn một hài tử, nàng làm một hiền thê lương mẫu, sao lại không thể thỏa mãn yêu cầu của trượng phu chứ? Hơn nữa…Trong đầu hiện cảnh tượng có mấy hài tử vây quanh bên mình, hình ảnh đó… thật là khó cưỡng!“Dao Nhi, vết thương của ta chỉ ở trên lưng mà thôi!”Mạc Thiếu Khanh lơ đễnh nói.Hắn muốn nói rõ cho nàng, không muốn để vết thương trên người mình làm ảnh hưởng đến những ngày tân hôn của họ!Nói xong, một tay ôm lấy Tần Mộ Dao vào trong ngực, đi về phía giường lớn…“Thiếu Khanh, chàng thích nam hài hay là nữ hài?”“Đều thích!”Chỉ cần là hài tử của hắn và Dao Nhi, mặc kệ là nam hay là nữ, hắn đều coi như là trân bảo.“Thế muốn có nam hài hay nữ hài trước?”Tần Mộ Dao hỏi rồi mới phát hiện câu hỏi của mình ngớ ngẩn cỡ nào.
Đây là chuyện mà bây giờ bọn họ có thể quyết định sao?“Cùng nhau…”Nam nhân suy tư một lát, cuối cùng cũng nghĩ ra đáp án mà mình vừa lòng.Bóng đêm bao phủ, trong phòng xuân sắc cũng bắt đầu nồng đậm…***Mà cùng lúc đó, ở trong một tiểu viện ở Bắc Tĩnh quốc, thị vệ đang canh giữ cửa đột nhiên cảm thấy buồn ngủ vô cùng, một đám lục tục ngã xuống tuyết.Nửa canh giờ sau, toàn bộ thị vệ trong tiểu viện đều đã chìm vào trong mơ.
Lúc này, cửa được dè dặt mở ra, Tề Duệ nhìn tình hình bên ngoài.
Tất cả thị vệ đều đã ngất rồi.
Nheo mắt.Quả nhiên là Ngưng Sương không lừa hắn!Chỉ có điều, hắn biết, Ngưng Sương nói là bởi vì chán ghét Tần Mộ Dao mới giúp hắn, nhưng, hắn không hề tin tưởng.
Nhất định Ngưng Sương còn có mục đích khác.Trong mắt xẹt qua một tia sáng lợi hại.Tình huống hiện tại rất khẩn cấp, hắn nên rời khỏi nơi này, rời khỏi thành Thương Lan.
Về phần nguyên nhân chân chính của Ngưng Sương, khi nào có cơ hội, hắn nhất định sẽ thám thính rõ ràng.Mà Dao Nhi…Nhìn bầu trời phía Mạc phủ, trong đầu hiện ra bóng dáng của Tần Mộ Dao.
Tề Duệ nắm chặt nắm đấm, vết thương trong ngực truyền đến một trận đau nhức.“Dao Nhi, ta sẽ không để nàng cứ như vậy mà trở thành nữ nhân của hắn!”Đi ra ngoài, bên ngoài đã chuẩn bị sẵn một con ngựa.
Khóe miệng Tề Duệ giương lên một chút ý cười.Xem ra Ngưng Sương kia đã chuẩn bị thật là chu đáo.
Đợi lần tới gặp lại, hắn nhất định sẽ cảm ơn nàng ta tử tế!Leo lên lưng ngựa, Tề Duệ hung hăng kẹp bụng ngựa, lập tức tuấn mã phi như tên ra ngoài, chạy vào trong đêm đen…Cùng lúc đó, trong Hoàng cung, Ngưng Sương nghe bên ngoài truyền vào tiếng gõ mõ cầm canh, khóe miệng giương lên một chút ý cười.“Chủ nhân, nhiệm vụ này Ngưng Sương đã hoàn thành!”Trong phòng chỉ có một mình nàng.
Nhưng, nàng biết, lời nói của mình sẽ lọt vào tai chủ nhân!Đứng dậy, choàng thêm một chiếc áo choàng, trong tay cầm ấm lô, Ngưng Sương bước ra khỏi cửa, chậm rãi tiêu sái ra khỏi phòng, đi đến một chỗ trong Hoàng cung…***Sáng sớm hôm sau.Tần Mộ Dao đổi thuốc cho Mạc Thiếu Khanh, mặc y phục, hai người lại chơi đùa triền miên trên giường trong chốc lát.Mạc Thiếu Khanh nhìn Hồng Anh vấn tóc cho Tần Mộ Dao, tự mình cài trâm ngọc bích cho Tần Mộ Dao.
Ngắm nghía một chút, ánh mắt tản ra tia hạnh phúc nóng rực, khiến cho Hồng Anh đang đứng chờ bên cạnh cũng phải đỏ mặt vội vàng chạy ra ngoài.Vừa ra đến ngoài cửa liền gặp Thanh Lam với vẻ mặt hiểu rõ.
Hai người nhìn nhau cười.
Không cần phải nói, nàng biết Công chúa của các nàng và Phò mã đã bị trúng độc mật đường rồi.Trong phòng, Tần Mộ Dao nhìn thấy vẻ ửng đỏ trên mặt Hồng Anh lúc rời đi, thầm oán liếc mắt nhìn Mạc Thiếu Khanh một cái.
Nàng nghĩ, hiện tại nhất định là Hồng Anh và Thanh Lam đang ở bên ngoài chê cười nàng!Nam nhân này luôn dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng.
May mắn là nha hoàn hầu hạ trong tiểu viện này chỉ có Hồng Anh và Thanh Lam mà thôi, nếu có thêm nha hoàn khác, có khi nàng sẽ xấu hổ mà không dám ra khỏi cửa mất!Trên thực tế, nàng không biết là, mặc dù có rất ít người vào trong tiểu viện này, nhưng bọn họ yêu thương nhau thế nào, toàn bộ hạ nhân trong Mạc phủ đều biết rõ!Đúng lúc này, quản gia vội vã chạy vào, thần sắc mang theo vài phần kích động.“Công chúa đâu?”Thanh Lam nhìn cửa phòng vẫn còn đóng chặt, ý nói cho hắn, đương nhiên là Công chúa đang ở trong phòng.
Ánh mắt lại chuyển hướng Hồng Anh, hai người đồng thời cười bỡn cợt.“Ôi… hai vị tiểu cô nãi nãi, hai người các ngươi đừng có ra ám hiệu với ta, nhanh một chút đi vào mời Công chúa đi ra, việc lớn không tốt!”Quản gia nghĩ đến những thị vệ đang quỳ trong đại sảnh kia, trong lòng dâng lên một cảm giác rét lạnh.Trong đại sảnh Mạc gia, có một đoàn người đang quỳ, mà người nào người nấy đều mặc khôi giáp thị vệ, tay cầm kiếm sắc.Lúc vừa mới bước vào Mạc phủ, hắn còn tưởng rằng bọn họ định bắt người chứ? Ai ngờ, sau khi những người đó bước vào cổng, lập tức quỳ xuống đất, dùng đầu gối di động từng bước về phía trước, vừa quỳ vừa đi đến tận đại sảnh mới dừng lại.Thanh Lam và Hồng Anh nhìn nhau, lông mày nhíu lại.
Cuối cùng Thanh Lam đưa một ánh mắt, ý bảo Hồng Anh đi vào bẩm báo Công chúa.Trong đại sảnh Mạc phủ.Bước chân Tần Mộ Dao nhanh chóng tiến lên, liền thấy trong đại sảnh đông nghìn nghịt.
Tất cả đều là thị vệ đang quỳ.
Ánh mắt chớp động.Đây đều là ám vệ Hoàng cung, không phải bọn họ phụ trách việc trông coi Tề Duệ sao? Chẳng lẽ…“Ai có thể nói cho ta biết, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút sẵng giọng, giọng nói vô cùng tức giận truyền vào đại sảnh, khiến các thị vệ không khỏi ngẩn ra.“Bẩm Công chúa, Duệ Vương gia… đã trốn thoát!”Người trả lời nàng ăn mặc không giống với những thị vệ khác, khôi giáp trên người tương đối tinh xảo, trên cổ tay còn đeo dấu hiệu tượng trưng cho cấp bậc.
Hắn là Mông Kì – tổ trưởng tổ ám vệ này, thống lĩnh năm trăm ám vệ.“Trốn thoát?”Lông mày Tần Mộ Dao nhíu chặt.Nhiều thị vệ như vậy sao lại không thể canh giữ nổi một kẻ đang bị thương như Tề Duệ?Chuyện Tề Duệ trốn thoát đã trở thành sự thật.
Hơi hơi nhắm mắt lại, giọng nói lại lạnh thêm vài phần.“Tề Duệ trốn thoát, các ngươi quỳ gối ở đây làm gì?”“Thuộc hạ xin Công chúa trách phạt!”Tổ trưởng Mông Kì nói.“Lúc thuộc hạ phát hiện Duệ Vương gia biến mất, liền lập tức phái người đi tìm kiếm, đồng thời hỏi thị vệ thủ thành.
Quả thật tối hôm qua có một nam nhân cưỡi ngựa ra khỏi thành Thương Lan, thuộc hạ nghĩ…”Nếu hắn đoán không sai, người nọ nhất định chính là Duệ Vương gia!‘Trách phạt’?Tần Mộ Dao mở mắt ra, quét mắt liếc nhìn một hàng thị vệ đang quỳ.Hiện tại không phải lúc trách phạt, nàng phải biết rõ ràng đầu đuôi chuyện này là thế nào.“Chỉ có một mình Tề Duệ chạy thoát sao? Những đồng bọn của hắn thì sao?”Tần Mộ Dao nheo mắt.“Bẩm Công chúa, những đồng bọn khác vẫn còn!”Mông Kì bẩm báo chi tiết.Không chỉ có vậy, hắn còn nói rõ về lực lượng thị vệ.Chỉ một người chạy thoát sao?Ánh mắt Tần Mộ Dao càng trở nên sâu thẳm.Nàng tuyệt đối không tin Tề Duệ có thể một mình mà tránh được những ám vệ này.
Những ám vệ này đều là những người tinh nhuệ được lựa chọn kỹ càng, mỗi người đều có năng lực hơn nhiều người khác.Theo nàng biết, tổ ám vệ này là tổ ưu tú nhất trong hàng ngũ ám vệ.
Bởi vậy, nàng càng thêm khẳng định, chắc chắn phải có người khác giúp Tề Duệ đào thoát.“Tối hôm qua sau khi ta rời đi, có xảy ra cái gì dị thường không?”Tần Mộ Dao lại hỏi.Tất nhiên dựa vào một mình Tề Duệ, làm sao có thể biết được nàng bố trí ám vệ như thế nào?“Bẩm Công chúa, tối hôm qua sau khi người tìm được đồ rồi rời đi, bọn thuộc hạ vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài.
Nhưng sáng sớm hôm nay, lại phát hiện thị vệ trong viện đều ngủ hết, mà trong phòng cũng không còn bóng dáng Duệ Vương gia.”“Đợi chút… ngươi nói là ta… tìm đồ?”Tần Mộ Dao hơi hơi nâng tay, nhìn thị vệ đang nói.Xem ra quả nhiên chuyện không hề đơn giản như vậy.“Người nói người làm rơi đồ trong phòng, cho nên đi vào tìm.”Thị vệ tiếp tục bẩm báo chi tiết, mơ hồ đã cảm nhận được có chuyện gì đó không thích hợp.
Nhớ tới tia hoài nghi của mình đêm qua.Chẳng lẽ là… Ngưng Sương Công chúa, người có khuôn mặt giống Đại Công chúa như đúc?“Ngươi chắc chắn là ngươi nhìn thấy ta chứ?”Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một vệt sáng âm trầm, trong đầu hiện ra một bóng dáng.Ngưng Sương, ngoại trừ nàng ta, nàng không nghĩ đến ai khác.
Chỉ có điều, thả Tề Duệ, thì có gì tốt cho nàng ta?“Thuộc hạ chắc chắn… đã nhìn thấy một người giống Công chúa như đúc…”Ánh mắt thị vệ bắt đầu lóe lên, trong lòng lập tức biết mình đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng cỡ nào.
Đang định xin Công chúa giáng tội, vừa ngẩng đầu, lại không thấy bóng dáng Công chúa đâu.Tần Mộ Dao rất nhanh tiêu sái ra khỏi đại sảnh, phân phó quản gia chuẩn bị xe ngựa.Nàng phải vào cung một chuyến.Ngưng Sương thả Tề Duệ.
Nếu nói điều này với phụ mẫu, có lẽ bọn họ sẽ bắt đầu đề phòng Ngưng Sương.Xe ngựa vào Hoàng cung rất nhanh.
Tần Mộ Dao vào thẳng không hề bị ngăn trở, đi thẳng đến Ngự thư phòng.
Ở bên ngoài chờ một lát, lại được thông báo, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương đang ở trong tẩm cung.
Vì thế, Tần Mộ Dao lo lắng chạy tới tẩm cung của hai người bọn họ.“Phụ… mẫu…”Tần Mộ Dao còn chưa vào đến nơi, đã bắt đầu gọi hai người.
Vòng qua hành lang gấp khúc, Tần Mộ Dao vào phòng, nhìn thấy bóng áo vàng.
Đang muốn nói ra chuyện của mình, ánh mắt lại lạc trên bóng dáng một người.Đó là Ngưng Sương, một thân áo lông cừu như tuyết trắng, đúng là trang phục của hiệu buôn Mạc gia.
Mặc ở trên người Ngưng Sương, quả thật là đẹp, nhưng mà ở trong mắt Tần Mộ Dao, lại vô cùng không vui.Đó là thiết kế của nàng, nay mặc ở trên người nữ nhân này, lập tức cảm thấy như nàng ta đang làm nhục mình.“Ai nha, lão gia, cuối cùng thì Dao Nhi nhà chúng ta cũng đã trở lại! Ha ha…”Trên mặt Tần phu nhân tràn đầy ý cười, tiến lên vui sướng kéo tay Tần Mộ Dao, đánh giá nàng một lượt từ trên xuống dưới.“Mau đến cho mẫu thân nhìn xem, nữ nhi của chúng ta, càng đẹp thêm đó! Đều nói là nữ nhi gả ra như bát nước hắt đi.
Lão gia người xem, vừa gả ra ngoài, đã quên mất nhà của mình.
Chuyện lại mặt cũng quên luôn rồi!”Tần phu nhân cười nói.Tuy rằng là những lời thầm oán, lại nghe không ra ý tứ thầm oán, thật ra phần nhiều là trêu đùa và vui mừng.“Mẫu thân…”Tần Mộ Dao giật mình.Nhớ tới lệ lại mặt, lập tức nghĩ ra, ngày hôm qua đúng là ngày lại mặt, nhưng nàng lại chỉ lo cho Mạc Thiếu Khanh, còn có cả chuyện đi đàm phán cũng Tề Duệ, nghiễm nhiên quên béng mất chuyện này.“Phò mã của con đâu? Tại sao lại không trở về cùng con? Nghe nói hắn bị thương, không có gì trở ngại chứ?”Tần phu nhân kéo Tần Mộ Dao đến ngồi xuống nhuyễn tháp, nói liên miên không dứt.“Không… không có gì trở ngại!”Tần Mộ Dao nheo mắt.Nàng vốn cứ nghĩ bị một kiếm kia thì sẽ bị thương rất nặng, nhưng Mạc Thiếu Khanh lại coi như không có việc gì.
Nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, trên mặt Tần Mộ Dao phút chốc đỏ ửng.“Ha! Tỷ tỷ thẹn thùng!”Giọng nói của Ngưng Sương vang lên phía sau, mang theo vài phần trêu chọc.Tần Mộ Dao giật mình, giương mắt nhìn thẳng hai mắt Ngưng Sương.Giờ này khắc này, trong mắt nàng ta lộ ra vài phần hồn nhiên, nhưng lại khiến Tần Mộ Dao cảm giác có cái gì đó đặc biệt không đúng.“Phụ thân…Tề Duệ đã chạy thoát!”Tần Mộ Dao thay đổi chủ đề, nói ra ý đồ của mình khi đến đây.Tuy lời này là nói với Tần Tấn, nhưng ánh mắt lại khóa chặt Ngưng Sương.
Nàng nhìn nàng ta chằm chằm không chớp mắt, muốn tìm ra một tia manh mối từ trên người nàng ta.“Chạy thoát sao?”Tần Tấn chỉ thản nhiên đáp, cũng không hề ngạc nhiên hay tức giận trước tin tức như vậy.Phản ứng của ông khiến Tần Mộ Dao giật mình, theo bản năng nhìn về phía Tần Tấn, phát hiện ánh mắt của ông có vài phần quái dị, khác hẳn với Tần Tấn đã giao ngọc bội cho nàng hôm qua.“Mẫu thân…”Tần Mộ Dao đảo mắt nhìn về phía Tần phu nhân, trên mặt của bà vẫn là ý cười như trước, không khác ngày xưa là mấy.
Chỉ có điều Tần Mộ Dao còn chưa nói xong đã bị Tần phu nhân ngắt ngang.“Dao Nhi, tuy rằng con đã gả cho người ta, nhưng hãy chăm chỉ trở về bầu bạn với mẫu thân mới phải.
Con xem xem Sương Nhi rất là săn sóc chúng ta.
Tối hôm qua nói chuyện với mẫu thân cả đêm.
Bình thường cũng vẫn ở bên cạnh mẫu thân, không khéo mẫu thân chỉ yêu Sương Nhi không yêu con nữa đó! Đến lúc đó, con đừng có thầm oán mẫu thân bất công a!”Tần phu nhân tiếp tục vui đùa, một tay kéo Tần Mộ Dao, một tay kéo Ngưng Sương, đúng là một mẫu thân hạnh phúc.Lời của bà lại một lần nữa khiến Tần Mộ Dao giật mình.
Trong mắt hiện lên thần sắc không biết nói gì, lập tức cảm giác nụ cười trên mặt Ngưng Sương vô cùng chói mắt.“Mẫu thân, người nói… cả đêm qua Sương Nhi đều ở đây với người sao?”Tần Mộ Dao nheo mắt, thử hỏi.“Đúng vậy! Ngày hôm qua Sương Nhi ăn tối cùng chúng ta, rồi cứ quấn quýt lấy ta để hỏi về chuyện xưa giữa ta và phụ thân con.
Đều là chuyện cũ năm xưa, hỏi nhiều đến nỗi nhớ không nổi!”Trên mặt Tần phu nhân tản ra vầng sáng hạnh phúc, dường như đang nhớ tới chuyện của rất nhiều năm trước đó.Hai người từ quen biết đến đối địch rồi hiểu nhau, mến nhau, đến cuối cùng liều lĩnh gần nhau cho đến bây giờ đều rõ ràng như đang ở trước mắt.Tần Mộ Dao nắm chặt tay Tần phu nhân, trong lòng xẹt qua một chút châm chọc.Xem ra Ngưng Sương đã sớm có chuẩn bị!Giờ thì nàng còn có thể nói gì đây? Ngưng Sương có Tần phu nhân làm nhân chứng ngoại phạm, nếu nàng nói tối qua Ngưng Sương giúp Tề Duệ chạy trốn, bọn họ liệu có tin tưởng không?Không, chắc chắn sẽ không tin tưởng, ngược lại càng cho rằng mình muốn đổ oan cho Ngưng Sương, thế là Ngưng Sương lại có thể tiếp tục sắm vai nữ nhi yếu đuối!Tần Mộ Dao theo bản năng nắm chặt tay.Ngưng Sương a Ngưng Sương! Cuối cùng ngươi đã động tay động chân gì ở trên người phụ mẫu ta?“Phụ hoàng, Mẫu hậu, Sương Nhi còn có chút chuyện, sẽ không quấy rầy Phụ hoàng Mẫu hậu và tỷ tỷ tâm sự nữa!”Khóe miệng Ngưng Sương giương lên một chút ý cười, như có như không liếc nhìn Tần Mộ Dao một cái.
Dường như cái liếc đó mang theo vài phần khiêu khích, vài phần đắc ý.“Đi đi! Bên ngoài lại có tuyết rơi, nhớ phải mặc thêm y phục vào! Mẫu thân thật là hâm mộ Dao Nhi.
Thiếu Khanh đưa con đến một tiểu viện thật đúng là tiên cảnh a! Phụ thân của con cho dù là Hoàng Đế còn không săn sóc người ta bằng Thiếu Khanh đâu!”Tần phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay Tần Mộ Dao, giống như thầm oán liếc mắt nhìn Tần Tấn một cái.“Phu nhân!”Tần Tấn cũng liếc mắt nhìn lại bà một cái.Nghe thấy lời đó, ánh mắt Tần Mộ Dao đột nhiên chợt lóe.“Mẫu thân, nếu người thích, Dao Nhi sẽ đưa người đến đó sống, được không?”Như vậy thì sẽ giải quyết được sự lo lắng trong lòng nàng, có thể ngăn cách với Ngưng Sương, còn có thể ở gần để chăm sóc bà.“Được! Vì mẫu thân cũng đang muốn đi hưởng thụ đây! Đến Bắc Tĩnh quốc này lâu như vậy, nhưng thật ra vẫn nhớ nhung khí hậu Tây Nhạc quốc vô cùng!”Tần phu nhân vui sướng nói, nhưng giây tiếp theo, lại đột nhiên sửa lời.“Con xem ta đúng là già rồi nên hồ đồ.
Bản cung hiện tại là Hoàng Hậu Bắc Tĩnh quốc, sao có thể bỏ Hoàng cung lại.
Hơn nữa dù ta có thể đi, phụ thân con cũng không thể đi a! Mẫu thân cũng không muốn cách xa phụ thân con, hơn nữa đến tiểu viện đó ở lại quấy rầy phu thê son các con ân ái.
Quên đi, coi như là ta nói đùa đi!”Lời nói của Tần phu nhân trước sau không thống nhất, khiến Tần Mộ Dao ngẩn ra.Nếu vừa rồi nàng nhìn không lầm, trước khi mẫu thân sửa lời đã thoáng nhìn ra cửa, Tần Mộ Dao theo bản năng cũng nhìn qua, vừa vặn thấy Ngưng Sương quay đầu đi…Nhìn bóng dáng Ngưng Sương dần dần biến mất trong tuyết, Tần Mộ Dao giật mình, ánh mắt phút chốc sâu thẳm.Nàng có thể khẳng định, sự thay đổi của phụ mẫu có liên quan rất lớn với Ngưng Sương!“Phụ mẫu, Dao Nhi còn có chút việc, lần khác sẽ cùng Thiếu Khanh đến thăm hai người.”Tần Mộ Dao đứng dậy, cáo biệt phu thê Tần thị, không rời khỏi Hoàng cung, mà đi về một nơi…Trong cung điện của Ngưng Sương.Hai người giống nhau như đúc đứng trong tuyết.
Các cung nữ thái giám đều đã được cho lui xuống.
Tuyết bay lả tả, tuyết không lớn nhưng bám trên áo choàng của hai người, không hề tan đi.
Bên tai vẫn là tiếng cuồng phong gào thét, ánh mắt Tần Mộ Dao vẫn không rời khỏi Ngưng Sương.
Ánh mắt lợi hại đánh giá nàng ta, hình như là muốn lột trần nàng ta.“Tỷ tỷ có chuyện gì muốn nói với Sương Nhi sao?”Ngưng Sương đi đến trước một gốc mai, nhẹ nhàng với lấy.
Trong nháy mắt, tuyết trên nhánh cây rung lên, lập tức sụp xuống, lộ ra những đóa hoa vừa bị tuyết bao trùm.Nghe xưng hô dối trá của Ngưng Sương, trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút sắc bén.“Ngưng Sương, ở đây không có người ngoài, phụ mẫu của ta cũng không ở đây, cho nên ngươi không phải diễn trò với ta!”Tần Mộ Dao cố ý tăng thêm ngữ khí cho bốn chữ ‘phụ mẫu của ta’, giọng nói lạnh lùng khác thường, giống như cuồng phong đang thổi, rét lạnh thấu xương.Ngưng Sương giật mình, nheo mắt.“Tỷ tỷ nói cái gì, Ngưng Sương nghe không hiểu.
Tỷ tỷ cho rằng Ngưng Sương đang diễn trò lừa Phụ hoàng Mẫu hậu sao? Hay là tỷ tỷ vẫn cho rằng ta không phải nữ nhi của họ như từ trước đến nay?”“Vậy ngươi có dám tự nói, ngươi là nữ nhi của họ sao? Ngươi có dám thề, ngươi tiếp cận bọn họ không có mục đích gì không thể cho ai biết hay không?”Lời nói của Tần Mộ Dao sắc bén, nhìn Ngưng Sương.Quả nhiên thấy thần sắc trên mặt nàng ta hơi cứng đờ.
Trong lòng xẹt qua một chút châm chọc.Bị nàng nói trúng rồi sao?“Tỷ tỷ, ta xin nhắc nhở tỷ! Chúng ta là tỷ muội song