Trong nháy mắt không khí trong phòng trở nên vô cùng quỷ dị.
Tần Mộ Dao nghe được một từ ‘Dao’, trong lòng đột nhiên ngẩn ra.
Nhìn về phía phát ra giọng nói, rõ ràng thấy một Mạc Thiếu Khanh nữa đứng ở cửa.
Sự đau thương trong mắt hắn làm hai mắt nàng đau đớn.Đây… Tuy rằng đã biết người bên cạnh mình là Mạc Thiếu Khanh giả, đang chuẩn bị vạch trần hắn, nhưng bị Thiếu Khanh nhìn thấy nàng dùng ánh mắt ‘thâm tình’ như vậy nhìn người kia, liệu hắn có hiểu lầm không?Trong đầu nảy sinh ngàn vạn suy nghĩ.
Nhìn thần sắc hiện lên trong đôi mắt Mạc Thiếu Khanh, nàng ngầm biết, Thiếu Khanh nhất định đã hiểu lầm.Tần Mộ Dao theo bản năng muốn bước lùi lại vài bước, rời xa nam nhân bên cạnh để ngăn sự hiểu lầm của Thiếu Khanh càng sâu thêm.
Nàng cũng muốn tiến lên kéo tay Mạc Thiếu Khanh, nói cho hắn biết nàng không nhận nhầm người.
Hắn mới là Mạc Thiếu Khanh của nàng!Nhưng…Khóe miệng Mạc Thiếu Khanh giả đang đứng bên cạnh Tần Mộ Dao giương lên một ý cười thật lớn.
Nhìn nam nhân giống mình như đúc đang đứng ở cửa, trong mắt xẹt qua một chút ác ý.Hắn kéo tay Tần Mộ Dao, kề bên miệng nhẹ nhàng hôn lên đó.Tinh thần Tần Mộ Dao đã phục hồi lại.Bây giờ chưa phải lúc.
Nàng còn chưa vạch trần chân tướng của nam nhân này, cũng không biết cuối cùng mục đích của hắn khi giả trang thành Mạc Thiếu Khanh là gì! Cho nên, nàng không thể cứ dễ dàng buông tha như vậy.“Thiếu Khanh…”Tần Mộ Dao thấp giọng gọi.Nhìn nam nhân đang kéo tay mình, nheo mắt, cố nén cảm giác muốn rút tay về.Nam nhân này là ai? Vì sao muốn dẫn mình tới đây?“Ừm? Vì sao lại có hai người thế này?”Tần Mộ Dao chớp mắt, cố ý thử hỏi.Muốn lừa Tần Mộ Dao nàng phải không? Nhưng trình độ của hắn còn chưa đủ đâu! Hôm nay nhất định nàng phải nhìn xem, cuối cùng thì nam nhân đứng sau lưng Ngưng Sương này là thần thánh ở phương nào!“Dao Nhi, nàng không nhận ra ai mới là thật sao?”Vừa đặt một cái hôn lên tay nàng, Mạc Thiếu Khanh giả liền ôm Tần Mộ Dao vào trong ngực.
Hắn nhìn nam nhân đang đứng ở cửa, phủ đầu gây khó dễ:“Ngươi là ai? Vì sao lại đóng giả dáng vẻ của ta?”Mạc Thiếu Khanh đang đứng ở cửa giật mình, đỉnh mày nhíu chặt thành một đường.Hắn ta là ai vậy? Hắn mới là Mạc Thiếu Khanh a! Vì sao hắn còn chưa chất vấn hắn ta là ai, đã lại trở thành người bị chất vấn vậy?Ánh mắt nhìn về phía Tần Mộ Dao, lại chỉ thấy nàng hơi hơi cúi đầu, cũng không nhìn hắn.
Trong lòng lập tức căng thẳng.Dao Nhi tin nam nhân bên cạnh là Mạc Thiếu Khanh sao? Không! Sẽ không.
Hắn mới là Mạc Thiếu Khanh, hắn mới là trượng phu của nàng!“Dao Nhi… Ta là Thiếu Khanh a! Nàng nhìn ta đi!”Mạc Thiếu Khanh khẽ gọi ra tiếng.Vì sao nàng không nhìn mình? Vì sao không đẩy nam nhân kia ra? Rõ ràng tối hôm qua bọn họ còn nói chuyện sinh hài tử rất là ngọt ngào.
Vì sao hắn chỉ mới ra ngoài có một lát, mà đã xuất hiện một nam nhân giống mình như đúc đứng ở bên cạnh nàng rồi?“Thiếu Khanh? Dao Nhi, hắn ta nói hắn ta là Thiếu Khanh! Rõ ràng là ta đã ở ngay bên cạnh nàng, đúng không?”Thiếu Khanh giả cười khẽ ra tiếng, mang theo vài phần khiêu khích.
Bàn tay ôm eo Tần Mộ Dao không khỏi nắm thật chặt.Tần Mộ Dao tựa đầu vào trong lòng hắn.
Ngước lên, nhìn về phía Mạc Thiếu Khanh đang đứng ở ngoài cửa, trong mắt giả bộ dâng lên một tia nghi hoặc.“Đúng rồi, làm sao có thể có người giả mạo chàng được chứ?”Tần Mộ Dao đột nhiên thoát khỏi vòng tay Mạc Thiếu Khanh giả, chậm rãi đi ra cửa, đứng cách Mạc Thiếu Khanh chỉ tầm một bước chân, nhìn thẳng hai mắt bi thương của hắn.
Trong mắt nàng xẹt qua một chút áy náy.
Nàng không muốn nhìn thấy dáng vẻ thương tâm như thế của hắn.
Nhưng hôm nay, quả thật nàng không thể không lợi dụng cơ hội để vạch trần nam nhân kia!“Cuối cùng ngươi giả trang Thiếu Khanh là có mục đích gì?”Tần Mộ Dao giả bộ tỏ ra ngoan lịch, ánh mắt bắn thẳng về phía Mạc Thiếu Khanh, trong lòng lại đau đớn vì sắc mặt Mạc Thiếu Khanh vừa biến.
Nàng chỉ có thể xin lỗi ở trong lòng:‘Thực xin lỗi, Thiếu Khanh! Hôm nay thiệt thòi cho chàng rồi!’“Dao Nhi… Ta không giả bộ.
Ta là Mạc Thiếu Khanh thật sự.
Nàng đã nhìn ta rồi mà, ta là Mạc Thiếu Khanh thật sự!”Mạc Thiếu Khanh kích động nắm lấy hai vai Tần Mộ Dao, muốn lắc cho nàng tỉnh lại, nhưng lại sợ lực của mình quá lớn sẽ làm nàng bị thương!Hắn đã từng nói trên thương giới chẳng ai có thể so sánh được với Mạc Thiếu Khanh hắn thì sao chứ? Ở trước mặt Tần Mộ Dao, hắn chỉ là một nam nhân bình thường.
Mà hiện tại, trong lòng hắn vô cùng bối rối.
Ngay cả làm thế nào để tự chứng minh bản thân cũng không biết nữa!“Ngươi là Mạc Thiếu Khanh thật sự? Thế ta đây là ai? Ý của ngươi là ta là giả sao?”Mạc Thiếu Khanh giả từ phía sau tiến đến, bàn tay to đặt lên lưng Tần Mộ Dao.
Khóe miệng hắn giương lên một chút trêu tức, tia khôn khéo tự tin và cơ trí trong mắt lại chẳng khác là bao so với Mạc Thiếu Khanh.Tần Mộ Dao liếc nhìn Mạc Thiếu Khanh bên cạnh, trong lòng run run.Không phải ánh mắt này rất giống Mạc Thiếu Khanh sao? Trong khoảnh khắc vừa rồi thiếu chút nữa thì hắn đã lừa được nàng rồi!Chớp mắt, che khuất ánh sáng vừa chợt lóe qua.“Trượng phu của ta, sao lại không nhận ra kia chứ? Người đâu, dẫn kẻ giả mạo Mạc Thiếu Khanh ra ngoài cho ta!”Tần Mộ Dao kêu về phía ngoài cửa.Không lâu sau, Thanh Lam và Hồng Anh liền từ bên ngoài đi đến.
Nhìn thấy hai Mạc Thiếu Khanh giống nhau như đúc, giật nảy mình.
Trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm như thế nào!“Không nghe thấy lời Bản công chúa sao? Dẫn kẻ giả mạo Mạc Thiếu Khanh đi ra ngoài! Nhớ kỹ, hãy trông coi cẩn thận.
Chờ một lát nữa, ta sẽ tự mình thẩm vấn.
Ta muốn xem xem, cuối cùng là ai có lá gan lớn như vậy, dám giả mạo trượng phu của Tần Mộ Dao ta!”Tần Mộ Dao lớn tiếng nói, ánh mắt lạnh như băng khác thường.“Vậy… cuối cùng người nào mới là Phò mã?”Thanh Lam cố lấy dũng khí hỏi ra nghi vấn của mình.
Hai khuôn mặt giống nhau như đúc, nàng không làm sao phân biệt được cuối cùng ai mới là thật!“Ngươi nói xem?”Ngữ khí của Mạc Thiếu Khanh giả đang ôm eo Tần Mộ Dao không vui hỏi.Thanh Lam lại nhìn nhìn hai người, lập tức hiểu ra.
Xoay người nhìn về phía Mạc Thiếu Khanh đứng đối diện với Tần Mộ Dao ở ngưỡng cửa, ngữ khí lạnh thêm vài phần.“Ngươi muốn tự mình đi theo ta hay là muốn ta cho thị vệ bên ngoài đến lôi ngươi đi?”Hình ảnh hai người sóng vai đứng chung một chỗ như một cây đao đâm vào trái tim hắn.
Trái tim Mạc Thiếu Khanh như bị đao cắt.
Hắn hận không thể tiến lên hất tung bàn tay đang đặt trên eo Dao Nhi ra, nói cho hắn ta biết, chỗ đó là của riêng hắn.
Nhưng, ánh mắt lạnh lùng của Tần Mộ Dao lại khiến hắn lùi bước.
Không thể tin nổi chuyện trước mắt.Dao Nhi không tin mình!Ha ha… Vì sao lại như vậy? Sự ngọt ngào mấy ngày nay của bọn họ là giả tạo hay sao? Hắn đã quên mất, Dao Nhi không hề yêu mình sâu sắc như mình yêu nàng! Hiện tại hắn bắt đầu hoài nghi, liệu Dao Nhi có thương mình như nàng nói hay không nữa!Không biết vì sao, trong khoảng khắc đó, hắn buông xuôi ý định muốn tiếp tục chứng minh bản thân mình.Đột nhiên xoay người, khóe miệng giương lên một chút ý cười chua xót.
Không hề liếc mắt nhìn Tần Mộ Dao lấy một cái, nâng bước chân, đi ra khỏi phòng, rời xa ngọn nguồn khiến hắn đau xót…“Thiếu Khanh… Ta yêu chàng!”Trong nháy mắt lúc Mạc Thiếu Khanh xoay người đó, Tần Mộ Dao nhìn thấy nụ cười khổ trên miệng hắn, trong lòng như là bị châm đâm một cái.
Chớp mắt, theo bản năng lên tiếng.
Nàng muốn nói cho hắn, mình thương hắn, mình vô tình làm thương tổn hắn!Nhưng, với nam nhân đang đứng bên cạnh nàng đây, nàng cũng không thể dễ dàng buông tha cho cơ hội lần này được.
Cho nên, lúc nàng nói câu ‘Thiếu Khanh, ta yêu chàng’, thì nàng lại hơi hơi nghiêng thân mình, tựa vào trong ngực nam nhân đó, vì không muốn để hắn nghi ngờ, nàng vươn tay, ôm chặt thắt lưng hắn.“Dao Nhi… Ta cũng yêu nàng!”Vẻ mặt nam nhân chợt lóe lên.
Lúc nói đến từ ‘yêu’, trong mắt lại xẹt qua một tia sáng, càng ôm Tần Mộ Dao chặt hơn.‘Oanh’ một tiếng.Mạc Thiếu Khanh đã định bước ra ngoài cửa như bị sét đánh, nghe bọn họ nói yêu nhau, thật châm chọc.
Thân thể đột nhiên lảo đảo một cái, thiếu chút nữa thì ngã xuống.
Vết thương sau lưng truyền đến đau đớn kịch liệt, dường như hắn lại cảm giác được máu tươi đang thẩm thấu ra.Nhớ tới lúc sáng nay khi Tần Mộ Dao đổi thuốc cho hắn, hai người hôn nhau đến khó chia lìa…Nhưng, mới chưa bao lâu, tất cả đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy rồi! Bảo hắn phải làm sao để thừa nhận được đây?Trong lòng đau xót, Mạc Thiếu Khanh cảm giác được hương vị máu tanh dâng lên trên yết hầu…Trong phòng, tâm tình Tần Mộ Dao cũng không hề thoải mái hơn so với Mạc Thiếu Khanh.
Nàng không dám ngước mắt, sợ vừa thấy bóng dáng tiêu điều kia của Mạc Thiếu Khanh thì sẽ chạy tiến lên ôm chặt lấy hắn mất.
Nhưng, nàng không cho phép bản thân làm như vậy.
Hiện tại nàng không thể! Nàng phải nhịn xuống!Cảm nhận được nhịp đập trái tim của nam nhân đang ôm mình, trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút kiên định.
Nàng lập tức hạ quyết tâm.Thể hiện sự hạnh phúc, Tần Mộ Dao ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân trước mắt.“Thiếu Khanh, chàng nói xem ta nên xử trí kẻ giả trang chàng như thế nào?”Thân thể nam nhân giật mình, lập tức khóe miệng giương lên một chút ý cười.“Dao Nhi muốn xử trí như thế nào?”“Ừm…”Tần Mộ Dao hếch cằm, lông mày cau lại, ra vẻ như đang suy nghĩ một vấn đề khó khăn.Đột nhiên, trong đôi mắt linh động xẹt qua một tia sáng trong suốt, trên mặt nở rộ ra một nụ cười tươi rói.“Chàng nói xem như vậy được không.
Hắn giả trang chàng, nói không chừng là muốn chiếm tiện nghi của ta.
Chàng nói xem, ta đưa hắn đến thanh lâu tìm mấy chục nữ nhân chiếm tiện nghi của hắn, được không? Nghe nói nữ tử thanh lâu ở Bắc Tĩnh quốc không hề dịu dàng uyển chuyển như ở Tây Nhạc quốc… Hay là, không tìm nữ nhân, tìm… nam nhân đi! Hay là, lột sạch hắn ra, cột vào trên cửa thành, thị chúng?”Tần Mộ Dao hưng phấn nói, ngữ khí lộ ra vài phần tàn nhẫn, nhưng không hề xem nhẹ vẻ mặt của nam nhân này.Nhưng, chỉ nhìn thấy hắn hơi giật mình một cái, liền cười ha hả.“Dao Nhi, như vậy không khỏi cũng quá độc ác đi?”Tiếng cười thấp giọng của nam nhân truyền khắp căn phòng.
Trong lòng hắn đang giật mình, ‘lột sạch thị chúng’! Làm nhục như vậy không hề nhỏ!“Ác sao?”Đáy mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút sâu thẳm, ánh mắt vừa chuyển.“Chẳng lẽ chàng thương hại hắn? Hay là…”“Làm sao có thể thương hại hắn chứ? Dao Nhi muốn làm thế nào cũng được! Nàng làm cái gì, ta đều sẽ ủng hộ nàng!”Nam nhân vội nói.Trong lòng hắn cũng âm thầm phỏng đoán, nếu Dao Nhi phát hiện mình mới là kẻ giả trang, liệu có thật sự xử lý mình như vậy hay không?“Thế nào cũng được sao?”Trong lòng Tần Mộ Dao âm thầm châm chọc.Được lắm! Nếu đã nói ‘thế nào cũng được’, vậy nàng sẽ không hạ thủ lưu tình!“Đương nhiên, Dao Nhi muốn thế nào thì làm thế ấy!”Trong mắt nam nhân xẹt qua một chút cưng chiều.Hắn đột nhiên phát hiện, có thể sủng một nữ nhân như vậy, dĩ nhiên là hạnh phúc.
Khó trách… Mạc Thiếu Khanh lại vui vẻ chịu đựng làm nhiều chuyện khiến Dao Nhi hạnh phúc như vậy!Nhớ tới hình ảnh của mình, đáy mắt nam nhân có vài phần tối tăm.“Thiếu Khanh, chàng làm sao vậy?”Tần Mộ Dao nhận thấy thần sắc của hắn hơi biến hóa, thử hỏi.“Không, không có gì!”Nam nhân nhanh chóng che giấu cảm xúc, cưng chiều nhìn Tần Mộ Dao.
Nhìn nàng gần gũi như vậy, trong lòng như có một dòng nước ấm xẹt qua.“Thiếu Khanh, chúng ta tiếp tục trò chơi tối hôm qua.
Được không?”Tần Mộ Dao chớp mắt, ra vẻ thẹn thùng.Nàng đã từng nói, Ngưng Sương biết diễn trò, Tần Mộ Dao nàng càng biết diễn trò.
Nàng sẽ cho nam nhân này biết, cuối cùng ai mới là diễn viên thực thụ!Trong lòng nam nhân ngẩn ra.
Nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Tần Mộ Dao, lập tức liền hiểu ‘trò chơi’ trong miệng nàng là cái gì! Như là bị cái gì đó đánh trúng, có cái gì đó chợt dâng lên trong đáy lòng, vẻ mặt nam nhân chợt lóe.Vẻ mặt thẹn thùng của Tần Mộ Dao, giống như là một viên độc dược, ngấm vào da thịt hắn, ngấm vào trong máu hắn.“Được…”Nam nhân không chút do dự trả lời.
Trong đầu hắn đều chỉ xoay quanh hai chữ ‘trò chơi’, dường như quên mất mối nguy thân phận của mình có thể bị vạch trần.Hầu như là theo bản năng, nâng cằm Tần Mộ Dao lên, kéo khuôn mặt đã in sâu trong lòng hắn lại gần trong gang tấc.Đây không hề là thế thân!Trong lòng kích động như nước, đôi môi đỏ mọng kia mang theo vài phần thẹn thùng.
Đây là một mặt khác mà hắn chưa từng nhìn thấy ở Tần Mộ Dao!Lý trí dường như dần dần tan rã.
Nam nhân dần dần cúi người, muốn hôn lên đôi môi mê người kia.
Nhưng, đúng lúc đang định hôn, Tần Mộ Dao lại tránh né.
Một đôi bàn tay mềm đẩy thân thể nam nhân ra.“Dao Nhi…”Trong mắt nam nhân hiện lên một tia không vui, hỗn loạn và vài phần mất mát.Vừa rồi thiếu chút nữa đã hôn được rồi!“Thiếu Khanh, chàng nóng vội như vậy làm gì? Không phải ta đã nói tiếp tục trò chơi tối hôm qua sao?”Ánh mắt Tần Mộ Dao hơi hơi chuyển động.
Ánh mắt mê hoặc lòng người mang theo vài phần thầm oán, nhìn chằm chằm vào nam nhân, lập tức khiến nam nhân không khỏi thở hốc vì kinh ngạc.Nàng có bản lĩnh như vậy sao, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ để bắt được trái tim người ta.Nam nhân kinh ngạc đứng đó.Ở trước mặt Mạc Thiếu Khanh, Dao Nhi đều phong tình vạn chủng như vậy sao?Đột nhiên, bàn tay hắn nắm chặt.
Hắn ghen tị với Mạc Thiếu Khanh.
Hắn ta có cái phúc khí gì mà có thể thú được Dao Nhi làm thê tử, có thể lúc nào cũng nhìn thấy Dao Nhi không giống bình thường như vậy chứ?Nữ tử trước mắt, nghiễm nhiên đã hóa thân thành một yêu tinh mang hình người.“Thiếu Khanh?”Tần Mộ Dao lấy băng vải thường dùng để đổi thuốc cho Mạc Thiếu Khanh ra khỏi tủ y phục, đi đến trước mặt nam nhân.
Nhìn thấy hắn ngây ngẩn thất thần, ánh sáng lợi hại trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất, vươn tay quơ quơ trước mắt hắn.“Thiếu Khanh, chàng đang suy nghĩ cái gì thế? Sao lại xuất thần như vậy!”Ngữ khí ngầm hàm chứa một tia không vui, hình như là đang thầm oán trượng phu không để ý đến thê tử.Nam nhân phút chốc bừng tỉnh, nhận ra vừa rồi mình đã thất thần.
Nhìn Tần Mộ Dao, phát hiện đồ vật trong tay nàng, lông mày hơi nhíu.“Dao Nhi, cái này…”“Thiếu Khanh, chàng quên rồi sao? Không phải muốn tiếp tục trò chơi tối qua sao?”Tần Mộ Dao nhíu mày nhìn hắn, nhìn thẳng hai mắt hắn.“Lẽ nào… chàng thật sự đã quên rồi?”“Làm sao có thể? Làm sao có thể quên chứ?”Nam nhân lập tức phủ nhận, trấn an Tần Mộ Dao, cố gắng tự bình tĩnh lại.Hắn thật muốn xem, cuối cùng thì trò chơi của Dao Nhi và Mạc Thiếu Khanh là cái gì!“Được, vậy chàng hãy lên giường chuẩn bị đi!”Tần Mộ Dao nháy mắt mấy cái với nam nhân, trong mắt hiện lên một tia khiêu khích.Quả nhiên thấy trong mắt nam nhân dâng lên thần sắc kích động, dường như mang theo vài phần du͙© vọиɠ.
Trong lòng khẽ run.Cứ kích động đi! Chờ một lát nữa sẽ không còn cơ hội cho ngươi kích động đâu!Nam nhân đi đến bên giường, vừa định cởi y phục trên người.
Nhưng, đột nhiên ý thức được trên người mình không hề bị thương, động tác đột nhiên dừng lại, khóe mắt liếc Tần Mộ Dao một cái.
Thấy nàng cầm băng vải trong tay, trong mắt xẹt qua một chút nghi hoặc.Nàng đang muốn đổi thuốc cho Mạc Thiếu Khanh sao?“Dao Nhi…”Nam nhân đang muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị Tần Mộ Dao ngắt lời.“Thiếu Khanh, chàng cởi y phục làm gì? Không cần cởi mà!”Khóe miệng Tần Mộ Dao giương lên một chút ý cười.
Mơ hồ nhận thấy nam nhân này vừa nhớ ra cái gì, trong lòng hơi cảnh giác.Nàng không thể để hắn vì không bị thương mà lặng lẽ rút lui, phá hủy mất kế hoạch tốt do nàng đặt ra.
Hơn nữa, nàng không có hứng thú nhìn thấy dáng vẻ hắn sau khi hắn cởi y phục!Trò hay vừa mới mở màn, sao nàng có thể để cho nhân vật chính trốn mất chứ?Trong lòng nam nhân thở dài nhẹ nhõm một hơi.Có phải mình đáp ứng quá nhanh hay không.
Cuối cùng ngay cả trò chơi của bọn họ là cái gì mình cũng không biết.
Cứ như vậy, liệu có lộ ra sơ hở không?Lúc này hắn không biết, sơ hở đã lộ ra từ lâu rồi.
Mà những chuyện xảy ra tiếp theo đó, sau này khi hắn nhớ đến cũng vẫn cứ hối hận không thôi vì cảm xúc của mình lúc này.Nam nhân đang muốn ngừng lại giữa chừng, nhưng lại sợ hành vi của mình càng khiến Dao Nhi thêm hoài nghi.
Trong mắt xẹt qua một chút âm trầm, khiến mình bình tĩnh lại.
Dần dần, khóe miệng hắn giương lên một chút ý cười.Cho dù có xảy ra chuyện hắn không ngờ, thì không phải hắn vẫn có thể xóa đi trí nhớ của Tần Mộ Dao sao?Nghĩ đến đây, hắn càng thêm kiên định.Tần Mộ Dao nhìn nam nhân ngồi ở trên giường, lập tức đi từng bước lại gần, mỗi bước đều phong tình vạn chủng, xinh đẹp vô ngần.
Nhìn thần sắc trong mắt nam nhân càng ngày càng đậm đặc, trong lòng xẹt qua một chút đắc ý.Tốt lắm, tất cả mọi chuyện đều đang được tiến hành theo đúng kế hoạch trong đầu nàng.Tần Mộ Dao bước lại gần.
Lúc đi đến bên giường, đột nhiên dừng lại, nhìn xuống nam nhân đang ngẩn ngơ, bày ra một tư thế chết người.“Thiếu Khanh, chàng có nhớ đêm qua chúng ta chơi đến đâu rồi không? Chúng ta bắt đầu từ chỗ đêm qua nhé, được không?”Thần sắc nam nhân giật mình.
Hắn hoàn toàn không biết cuối cùng thì bọn họ đã chơi cái gì, thì làm sao mà biết bọn họ đã chơi đến chỗ nào?Nhưng mà, giờ này khắc này, hắn đã không còn cách nào để lùi bước.“Được, hết thảy nghe Dao Nhi!”Tốt lắm!Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một tia hào quang, cầm băng vải trong tay, kéo tay hắn, đặt trên đầu giường, cột tay hắn hai ba vòng vào trụ giường phía trên.“Dao Nhi… nàng định…”Lông mày nam nhân nhíu chặt, muốn kháng nghị, lại sợ lộ ra sơ hở.
Trong lòng bị mâu thuẫn khống chế.Chóp mũi truyền đến hương thơm độc hữu trên người Dao Nhi, lập tức khiến hắn ý loạn thần mê.“Suỵt, đừng có nói!”Tần Mộ Dao trừng mắt nhìn hắn, tiếp tục trói chặt tay kia của hắn, rồi đến hai chân, trói chặt vào trụ giường.Xong việc, Tần Mộ Dao vừa lòng nhìn nam nhân bị mình trói chặt trên giường, nheo mắt.Chuyện còn chưa chấm dứt!Vuốt ve cây châm nho nhỏ trong tay, ý cười trên khóe miệng Tần Mộ Dao càng lúc càng lớn.“Dao Nhi…”Nam nhân gọi tên Tần Mộ Dao.
Lập tức cảm giác được ánh mắt Tần Mộ Dao nhìn hắn giống như bị ma ám, kích động du͙© vọиɠ trong hắn.
Hai tay hai chân bị trói chặt, ngược lại càng thêm kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ nhiệt tình của hắn.
Có một loại du͙© vọиɠ bị khơi lên, giống như giây tiếp theo sẽ là cảm giác vỡ tung.Lần đầu tiên, chỉ bởi vì một ánh mắt của nữ nhân mà hắn sinh ra ý niệm giữ lấy trong đầu.Nhưng, vừa kêu lên tiếng, liền cảm giác thấy trước ngực nhói một cái như bị muỗi đốt.
Trong nháy mắt đau đớn liền biến mất.
Nhưng, ngay sau đó lại thấy đầu óc mê muội.
Thấy khuôn mặt Tần Mộ Dao cúi xuống, trong lòng nam nhân đột nhiên ngẩn ra, một ý niệm nhảy vào trong đầu hắn.Dao Nhi nàng…“Dao Nhi, nàng làm gì với ta thế?”Giọng nói của nam nhân đột nhiên trở nên sắc bén.Tần Mộ Dao tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, dương dương tự đắc uống trà, trong lòng không khỏi cười khẽ.‘Làm gì’?Đương nhiên là làm chuyện nàng phải làm!“Vì sao lại giả mạo Mạc Thiếu Khanh?”Giọng nói của Tần Mộ Dao trở nên lạnh như băng, không khí trong phòng cũng đột nhiên lạnh giá.“Ha ha…”Nam nhân giật mình.
Sau một lát trầm mặc, lập tức cười to ra tiếng.“Quả nhiên vẫn bị nàng nhìn ra! Dao Nhi, có đôi khi nàng cũng không cần phải thông minh như vậy chứ?”Nàng rất thông minh, khiến người ta có một loại cảm giác không khống chế được!Trong lòng sinh ra một chút thất bại.Nhưng không phải đây cũng chính là tính chất đặc biệt hấp dẫn của nàng sao?Trong lòng xẹt qua một chút cười khổ, nam nhân không khỏi lắc lắc đầu, vẫn mê muội không ngừng.“Ta có thể coi những lời này là ca ngợi không?”Tần Mộ Dao giương mắt nhìn về phía nam nhân.
Nhìn thấy khuôn mặt của Thiếu Khanh ở trên người nam nhân khác, lập tức trong lòng dâng lên một chút không vui.“Từ khi nào thì nàng phát hiện ra ta không phải là Mạc Thiếu Khanh?”Nam nhân mở miệng hỏi.Không phải mình sắm vai thật sự giống sao? Ngay đến cả giọng nói và ánh mắt đều giống như đúc, đủ để đánh tráo.
Thế mà vẫn bị nàng nhìn ra manh mối!Tần Mộ Dao nhợt nhạt giương khóe miệng, vui lòng nói cho hắn biết hắn đã thất bại ở chỗ nào:“Ta không thể không nói, ngươi quả thật rất giống hắn, đến ngay cả thần thái cũng tương tự.
Nhưng mà ngươi đã xem nhẹ một vài chi tiết.Đầu tiên, ta nói cho ngươi biết, mùi xạ hương trên người Thiếu Khanh đã không còn nồng như trước nữa.
Nhưng mà ngươi lại không hề suy tính đến điều này.
Cho nên, ta đã bước đầu hoài nghi ngươi.Thứ hai, đêm qua, ta và Thiếu Khanh cũng không chơi trò chơi gì hết! Lúc ngươi gật đầu đáp ứng thì ta liền càng thêm khẳng định ngươi không phải Thiếu Khanh.
Ngươi… đã hiểu chưa?”Thần sắc nam nhân giật mình, lại một lần nữa cười khẽ ra tiếng.“Dao Nhi a Dao Nhi, nàng lừa ta đến khổ!”Nhìn dáng vẻ hiện tại này của mình một chút.
Đây là lần đầu tiên bị nữ nhân đùa giỡn như vậy.“Nàng cho là mấy thứ này có thể trói được ta sao?”Ánh mắt nam nhân khẽ liếc.
Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, nhìn Mạc Thiếu Khanh đau thương, dứt khoát nhịn xuống.Dao Nhi làm nhiều như vậy, là muốn vạch trần khuôn mặt thật của hắn đi! Chỉ có điều, hắn đã từng nói, bây giờ chưa phải lúc bại lộ thân phận! Trong tiềm thức, hắn không muốn để Dao Nhi biết Lộng Nguyệt hắn chính là nam nhân sau lưng Ngưng Sương, sợ hãi hậu quả mà hắn không muốn có.Cho nên, hắn luôn luôn trốn tránh.“Hả? Thật sao? Ngươi nghĩ rằng ta chỉ dùng cái này thôi sao?”Tần Mộ Dao nhếch khóe miệng, hai chân vắt lên, tạo một tư thế thoải mái.
Sự biến hóa kỳ lạ trong mắt càng thêm đậm đặc.“Không phải ngươi nghĩ rằng cái đau nhói vừa rồi chính là muỗi đốt đấy chứ? Ngươi có thể thử nhích người xem, nhìn xem ta còn làm gì với ngươi!”Nam nhân cả kinh, theo bản năng làm theo lời của nàng, giật giật thân thể.
Nhưng, toàn thân hắn như thể bị cứng đờ lại, giống như có một cái xác bao vây lấy toàn thân hắn, khiến hắn cố gắng cũng không thể nào nhúc nhích được.Trong đầu vẫn có cảm giác mê muội như trước.
Toàn bộ thân thể ngoại trừ miệng và mắt là có thể động đậy, những cái khác hoàn toàn không thể hoạt động được.“Nàng…”Trong mắt nam nhân lóe lên một tia sáng âm trầm.Vừa rồi mình lại không đề phòng nàng sử dụng chiêu này! Hiện tại mình đã trở thành con sơn dương nằm một chỗ chờ bị làm thịt.Mà hắn biết, nếu Tần Mộ Dao biết thân phận của hắn, nhất định sẽ không dễ dàng buông tha.“Ngươi có thể trả lời câu hỏi vừa rồi của ta được không? Vì sao muốn giả mạo thành Mạc Thiếu Khanh?”Tần Mộ Dao ngắt ngang lời hắn, ánh mắt khẽ chuyển.Cây châm vừa cắm vào ngực hắn có độc, nhưng cũng không làm cho hắn chết mà chỉ làm cho thân thể hắn cứng đờ, không thể nhúc nhích được.Đây là thứ mà sau khi Thiếu Khanh bị Tề Duệ làm bị thương, nàng đã cho Thanh Lam đi tìm Vũ Văn Cẩn, thật vất vả mới xin được thứ đồ phòng thân này.
Không ngờ lần đầu tiên sử dụng lại là trên người nam nhân này.
Nhưng mà, nàng rất vừa lòng với hiệu quả của nó.Nam nhân nhắm mắt.Mục đích giả mạo Mạc Thiếu Khanh ư?Hắn không thể không thừa nhận mình ghen tị với Mạc Thiếu Khanh, muốn tạo ra hiềm khích giữa hai người bọn họ.
Mà như vậy thì sẽ có khả năng ở bên cạnh Dao Nhi.
Chuyện tốt như vậy, sao hắn lại không làm chứ?Nhưng, cuối cùng hắn vẫn cứ xem nhẹ năng lực của Tần Mộ Dao.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà nàng đã phát hiện hắn không phải Mạc Thiếu Khanh thực sự.Trong lòng xẹt qua một chút chua xót.Hiện tại hắn còn có cái gì để nói đây?Tại vì lòng tham nhất thời mà đặt mình vào hoàn cảnh như vậy.
Có lẽ tiếp theo Dao Nhi sẽ tận lực tìm kiếm thân phận của hắn đi!Không!Hắn không thể để Dao Nhi biết hắn là Lộng Nguyệt, càng không thể để nàng biết Lộng Nguyệt chính là người đứng sau lưng Ngưng Sương!Trong mắt dâng lên tia sâu thẳm, trong lòng Lộng Nguyệt suy nghĩ xem phải làm thế nào để có thể thoát khỏi tình cảnh khốn khổ này.
Đột nhiên, ánh mắt chợt lóe, trong mắt xẹt qua một tia sáng.Mặc dù làm như vậy có vẻ phiêu lưu, nhưng hiện tại cũng không thể không thử một phen!“Dao Nhi, muốn biết vì sao ta giả mạo Mạc Thiếu Khanh ư? Nàng lại đây, ta nói cho nàng biết!”Giọng nói của nam nhân càng ngày càng nhỏ, những lời sau cùng nhỏ đến nỗi hầu như không thể nghe thấy nữa.Tần Mộ Dao hơi hơi nhíu mi.Đây là hiệu quả của thuốc kia sao? Đến cả giọng nói cũng sẽ cứng ngắc?Tần Mộ Dao buông chén trà, đứng lên, liếc mắt nhìn nam nhân trên giường một cái.Người có thể cho Ngưng Sương tiếp cận phụ mẫu của nàng, chắc hẳn cũng không phải là người thường rồi!Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Mộ Dao dâng lên một tia đề phòng.Nam nhân nhìn nàng càng ngày càng gần mình.
Lúc này vẻ mặt nàng tràn đầy đề phòng, hoàn toàn khác xa nữ nhân phong tình vạn chủng kia, khiến hắn hầu như nghĩ rằng những gì mình nhìn thấy vừa rồi đều