Lúc trở lại Mạc phủ, đã qua thời gian cơm chiều.
Tần Mộ Dao vừa vào đến cổng, liền thấy một đám nha hoàn đang vội vã, thần sắc trên mặt dường như mang theo tia lo lắng.Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày.Nha hoàn và gia đinh của Mạc phủ đều được chọn lựa nghiêm khắc.
Nàng chưa từng nhìn thấy thần sắc kích động như thế bao giờ.“Thanh Lam, đi xem đã xảy ra chuyện gì?”Tần Mộ Dao thản nhiên liếc Thanh Lam một cái, ra hiệu cho nàng ta bằng ánh mắt.
Trong lòng nàng đang muốn mau chóng nhìn thấy Mạc Thiếu Khanh, bước chân nhanh hơn, đi về phía tiểu viện.Đi vào tiểu viện, ngăn cách với cái rét lạnh bên ngoài, Tần Mộ Dao lập tức cảm giác được cả người được vây quanh bởi sự ấm áp.Nghĩ đến Mạc Thiếu Khanh, trên mặt Tần Mộ Dao dâng lên một nụ cười ngọt ngào.“Hồng Anh, Phò mã đâu?”“Phò mã ở trong căn phòng phía tây.”Ánh mắt Hồng Anh khẽ lóe, do dự một lát, mới nhớ ra đó là Mạc Đại thiếu gia đã bị nàng và Thanh Lam dẫn đi.Hồng Anh vừa nói, liền thấy bóng dáng bên cạnh mình đi rất nhanh về căn phòng phía tây.
Trên mặt Hồng Anh dâng lên một chút ý cười.Bước chân của tiểu thư mới vội vàng làm sao! Nhất định là người muốn mau nhìn thấy Phò mã.Nghĩ đến chuyện sáng nay vô tình nhìn thấy sự ngọt ngào của bọn họ, phút chốc trên mặt thoáng đỏ bừng.Tần Mộ Dao đẩy mạnh cửa ra.“Thiếu Khanh… Thiếu Khanh?”Tiến vào phòng Tần Mộ Dao tìm kiếm xung quanh, gọi tên Mạc Thiếu Khanh, nhưng không hề có tiếng đáp lại.
Trong phòng không giống như là đang có người.Lông mày Tần Mộ Dao nhíu chặt.Thiếu Khanh không có ở đây sao?Ánh mắt đau thương của Thiếu Khanh lại một lần nữa xẹt qua đầu nàng.
Trong lòng Tần Mộ Dao lập tức cả kinh, bàn tay nắm chặt gấu áo của mình.Thiếu Khanh hắn… có thể hay không…Tần Mộ Dao không dám tiếp tục tưởng tượng.
Lắc đầu, liều mạng tự nói với mình.Thiếu Khanh vẫn luôn tin tưởng và bao dung mình như vậy, nhất định sẽ chờ nàng đến giải thích cho hắn!Tần Mộ Dao không ngừng tự trấn an mình, nhưng nụ cười gượng trên mặt lại vô cùng mất tự nhiên, tiết lộ tâm tình nàng giờ phút này.Đột nhiên, ánh mắt chợt lóe.Có lẽ Thiếu Khanh đã trở lại phòng của bọn họ!Đúng, nhất định là như vậy!Trong lòng vui vẻ, Tần Mộ Dao vén váy lên, chạy nhanh ra khỏi phòng, chạy về phía phòng của hai người bọn họ.Còn chưa kịp đẩy cửa phòng ra, thì nghe từ phía sau truyền đến giọng nói lo lắng của Thanh Lam.“Công chúa… Không ổn… Công chúa…”Thanh Lam hít thở hổn hà hổn hển.Nghe thấy giọng nói của Thanh Lam, Tần Mộ Dao xoay người.Thanh Lam vốn luôn bình tĩnh, sao lại đột nhiên có giọng nói lo lắng như vậy? Nhìn dáng vẻ thở hổn hển của nàng ấy, trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút lo lắng.“Đã xảy ra chuyện gì?”Tần Mộ Dao không hề phát hiện ra ngón tay nàng đã bấm vào da thịt, không hề cảm giác được sự đau đớn, chằm chằm nhìn Thanh Lam không chớp mắt, trong lòng dường như ngầm có dự cảm không hề tốt.Thiếu Khanh đã xảy ra chuyện gì sao?“Công chúa, Phò mã người…”Thanh Lam nhắm mắt, không biết nên miêu tả như thế nào mới có thể khiến Công chúa không lo lắng.
Nhưng, nghĩ đến tình trạng hiện tại của Phò mã, nàng không sao tìm được từ ngữ nào để nói.“Thiếu Khanh… Chàng làm sao vậy?”Lúc Tần Mộ Dao nghe thấy hai chữ ‘Phò mã’, chân không khỏi lảo đảo một chút.
Theo bản năng níu lấy Thanh Lam, ổn định thân thể của mình, trong đầu lại hiện lên bóng dáng Mạc Thiếu Khanh lúc rời đi.Nụ cười khổ trên khóe miệng, nỗi bi ai trong mắt.Trong lòng Tần Mộ Dao đột nhiên đau xót.“Phò mã mặc y phục mỏng manh đứng trong tuyết, lúc được người ta phát hiện ra thì đã đông lạnh hôn mê bất tỉnh.”Thanh Lam cố nói giảm nói tránh.Trên thực tế, tình trạng hiện tại của Phò mã còn nghiêm trọng hơn lời nàng tả đến vài lần.‘Đùng’ một tiếng, đầu óc Tần Mộ Dao trống rỗng.‘Đông lạnh hôn mê bất tỉnh’?Tại sao lại như vậy?“Sao Thiếu Khanh lại mặc y phục mỏng manh đứng trong tuyết chứ?”Ánh mắt Tần Mộ Dao trở nên trống rỗng.Nhất định là vì vừa rồi hắn thấy nàng lựa chọn tin tưởng Mạc Thiếu Khanh giả kia nên mới như vậy, nhất định là thế! Nàng còn tưởng Thiếu Khanh chạy ra ngoài!Lập tức, Tần Mộ Dao cảm thấy trong lòng đau xót, ngay cả hít thở cũng vô cùng khó khăn.“Phò mã chỉ mặc bộ y phục lúc ở trong viện này thôi!”Thanh Lam đỡ Tần Mộ Dao.
Hiện tại nàng đã gần như ngã quỵ xuống.Trong viện này ấm áp, bình thường lúc bọn họ ở trong viện thì đều cởi hết y phục dày ở trên người thì mới không cảm thấy nóng.Thân thể Tần Mộ Dao ngẩn ra.Tên ngốc này, mặc y phục mỏng manh như vậy, sao không ở lại trong viện chứ? Vì sao muốn đi ra ngoài mà lại không mặc thêm y phục vào? Hắn cố ý khiến nàng lo lắng, khiến nàng áy náy sao?Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Tần Mộ Dao lại biết rõ ràng sở dĩ hắn hành động như vậy, hoàn toàn là vì mình!“Mau dẫn ta đi gặp Phò mã!”Hai mắt trống rỗng của Tần Mộ Dao phút chốc sáng ngời, vội vã cầm tay Thanh Lam, cả người đã muốn kéo Thanh Lam đi ra khỏi tiểu viện.Trên người nàng cũng chỉ mặc một bộ y phục mỏng manh.
Ra khỏi viện, gió lạnh ập vào, Tần Mộ Dao theo bản năng run rẩy một cái, trong lòng càng đau đớn kịch liệt.Hóa ra bên ngoài lại lạnh như thế! Cuối cùng Thiếu Khanh đã đợi ở bên ngoài bao lâu đây? Vì sao lại muốn tự ngược đãi mình như vậy?“Tiểu thư, người đợi một chút, lấy thêm y phục.”Hồng Anh cầm áo choàng của Tần Mộ Dao trong tay cũng vội vã chạy ra ngoài.Tần Mộ Dao đi vội vàng, hận không thể lập tức bay đến bên cạnh Mạc Thiếu Khanh.
Tuyết trong viện rất dày, vì lo lắng nên Tần Mộ Dao không chú ý đến tình hình phía trước, đột nhiên thân thể lảo đảo một cái, cả người ngã vào trong tuyết.“Ôi…”Tần Mộ Dao cố nén đau, khuỷu tay tiếp xúc với tuyết lạnh lẽo, lập tức cái rét lạnh lại một lần nữa thẩm thấu vào toàn thân nàng.“Công chúa!”“Tiểu thư!”Hai giọng nói sợ hãi kêu ra tiếng.
Họ đang định tiến lên nâng nàng dậy, đã có một bóng dáng cao lớn màu đen đứng bên cạnh Tần Mộ Dao.Thương Kì Nhiên nhìn Tần Mộ Dao mặc bộ y phục mỏng manh, trong mắt xẹt qua một chút tối tăm.Vừa rồi lúc phát hiện ra Mạc Thiếu Khanh, trên người Thiếu Khanh cũng mặc một bộ y phục mỏng manh.
Bọn họ đang làm cái gì vậy? Bên ngoài không thể ấm áp như tiểu viện của bọn họ.
Mặc y phục như vậy mà ra khỏi cửa, lẽ nào không muốn sống nữa sao?Sắc mặt Thương Kì Nhiên âm trầm, nâng Tần Mộ Dao dậy, đoạt áo choàng trong tay Hồng Anh, khoác lên người Tần Mộ Dao.Trong lòng Tần Mộ Dao chỉ thầm mong mau mau đi gặp Mạc Thiếu Khanh, đẩy Thương Kì Nhiên ra, lại nhấc váy lên, tiếp tục đi về phía trước.Thân thể Thương Kì Nhiên giật mình, sắc mặt càng thêm khó coi, tiến lên đuổi theo Tần Mộ Dao, nhẹ nhàng đặt tay lên thắt lưng nàng.
Giây tiếp theo, hai bóng người bay lên trời, Thương Kì Nhiên kéo chặt áo choàng trên người mình, che cuồng phong cho Tần Mộ Dao, bay về phía căn phòng Mạc Thiếu Khanh đang ở.***Trong phòng đặt mấy cái lò lớn.
Ánh lửa đỏ hừng hực chiếu lên hai má nam nhân trên giường, nhưng hình như nam nhân này vẫn không hề cảm thấy ấm áp.
Đôi môi trắng bệch, khuôn mặt cũng tái nhợt như tờ giấy.Sắc mặt Mạc lão gia đang ở trong phòng cũng tối sầm.
Nhìn Mạc Thiếu Khanh đang nằm trên giường không có chút biến chuyển, không ngừng đi đi lại lại trong phòng.“Lão gia, hiện nay, có chuyện này ta không thể không nói.”Mạc Nhị phu nhân nhắm mắt, thở dài.“Tuy Thiếu Khanh không phải thân nhi tử của ta, nhưng dù gì cũng là cốt nhục của Mạc gia.
Ngay sau ngày đại hôn thì đã bị thương.
Vết thương còn chưa khỏi, người xem, bây giờ lại bị làm sao thế này? Mới đại hôn có vài ngày mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy!Trong lòng ta sớm đã có dự cảm, tuy rằng nha đầu Tần gia là Công chúa cao quý, nhưng không phải ai cũng có thể thú được đâu! Hiện tại thì hay rồi đấy! Sau khi Thiếu Khanh thú nàng ta, dáng vẻ lại thành như thế này.
Người nói xem có phải nha đầu Tần gia khắc nhi tử hay không? Ta thấy…”Mạc Nhị phu nhân thấy Mạc lão gia ngừng bước, dường như đang lắng nghe lời nói của mình, trong mắt hiện lên một chút thâm ý, tiếp tục nói:“Lão gia, người ngẫm lại đi, nếu cứ tiếp tục như vậy, mệnh Thiếu Khanh nhà chúng ta…”“Câm miệng!”Mạc lão gia quát lớn tiếng, hung hăng trừng mắt lườm Mạc Nhị phu nhân một cái.“Thiếu Khanh phúc thiên mệnh đại, không có việc gì!”Mạc Nhị phu nhân giật mình, cũng không nói thêm cái gì nữa.
Nhìn thoáng qua Mạc Thiếu Khanh đang nằm ở trên giường, một tia cười vui sướng khi người khác gặp họa cười hơi nhếch lên trên khóe miệng rồi biến mất.Mạc lão gia đi đến bên giường, hơi hơi nhắm mắt lại.Tuy rằng quát Mạc Nhị phu nhân, nhưng những lời Mạc Nhị phu nhân nói lại tác động đến ông.
Thiếu Khanh là sự áy náy của ông, cũng là hài tử duy nhất của đại ca và đại tẩu của ông để lại.Trong đầu ông hiện ra hình ảnh nữ nhân yếu ớt giao hài tử vừa sinh cho mình.
Tia hy vọng trong mắt bà đột nhiên đập mạnh vào trái tim ông.Đã qua nhiều năm như vậy, ông đã đối xử với Thiếu Khanh còn tốt hơn cả nhi tử thân sinh.
Nhưng, sự thật chính là như vậy.
Từ khi gặp nha đầu Tần gia, Thiếu Khanh vốn rất ít sinh bệnh liền liên tiếp gặp nhiều tai nạn.Thở dài một hơi thật sâu.Điều này liệu có đúng như Nhị phu nhân nói không?Là do nha đầu Tần gia khắc Thiếu Khanh sao?Hay là, lẽ ra nên ngăn cản bọn họ ở bên nhau ngay từ đầu mới phải!Ai! Mạc lão gia hơi ngửa đầu, lập tức không biết nên làm thế nào cho phải!Tần Mộ Dao đi vào trong phòng, lo lắng chạy tới bên giường, nhìn thấy đến ngay cả lông mi trên mặt Mạc Thiếu Khanh cũng ngưng kết một tia hàn băng.
Ngón tay nàng vừa chạm vào hai má tái nhợt của hắn, lại bị nhiệt độ cơ thể lạnh như băng dọa cho sợ hãi.Làm sao có thể lạnh như vậy chứ?“Mau, Kì Nhiên, mau đưa Thiếu Khanh về trong viện của chúng ta đi!”Ánh mắt Tần Mộ Dao bối rối.
Một tay nắm tay Mạc Thiếu Khanh, một tay kề sát hai má lạnh như băng của hắn.
Nàng muốn dùng độ ấm trong lòng bàn tay mình truyền cho hắn, giảm bớt sự rét lạnh của hắn.“…”Thương Kì Nhiên vẫn trầm mặc, ánh mắt chớp động, không nhìn Tần Mộ Dao.“Mộ Dao, để cho Thiếu Khanh ở trong này đi!”Mạc lão gia đang trầm mặc đột nhiên mở miệng.Đối với tiểu viện kia, đối với tức nhi trước mắt này, trong lòng ông có một tia kiêng kị.
Những lời nói vừa rồi của Mạc Nhị phu nhân vẫn quanh quẩn bên tai ông.Nếu Thiếu Khanh trở lại tiểu viện kia, ở bên cạnh Tần Mộ Dao, chẳng may lại xảy ra chuyện gì thì làm sao đây?Không phải ông cổ hủ mê tín, mà là ông quá mức quý trọng tính mệnh của Thiếu Khanh!“Không được! Nơi này lạnh như vậy, cứ đưa Thiếu Khanh về tiểu viện của chúng con, ở đó rất ấm áp.”Sự chú ý của Tần Mộ Dao chỉ tập trung vào Mạc Thiếu Khanh, xoa xoa hai má hắn.
Trong lòng nàng càng thêm hoảng.Thiếu Khanh!Cuối cùng thì hắn đã bị đông lạnh ngoài trời trong bao lâu thì mới nghiêm trọng như thế này? Nếu không nhờ tia hô hấp mỏng manh kia, nàng nhất định sẽ nghĩ Mạc Thiếu Khanh trước mắt đã ra đi cách xa nàng.Trong lòng đau đớn, Tần Mộ Dao cố gắng đỡ Mạc Thiếu Khanh ngồi lên.“Kì Nhiên, mau tới đây giúp đi!”Tần Mộ Dao tiếp tục thúc giục.Tiểu viện kia rất ấm áp, chắc chắn sẽ có tác dụng với Thiếu Khanh.
Nàng lập tức nhớ tới ôn tuyền trong tiểu viện.Có lẽ, mình nên ngâm Thiếu Khanh vào trong ôn tuyền, như vậy liệu có làm Thiếu Khanh dễ chịu hơn một chút không?Trong đầu Tần Mộ Dao hỗn loạn.
Nàng vốn khôn khéo như vậy, lúc này cũng rối loạn tay chân.Thương Kì Nhiên vẫn đứng bất động như núi.
Trong khuôn mặt ngày xưa vốn ít khi lộ ra cảm xúc thì nay lại ngầm lộ ra một tia khó xử.“Ta là người đầu tiên phát hiện ra Thiếu Khanh bị đông cứng ở bên ngoài!”Thương Kì Nhiên đột nhiên mở miệng.
Lông mày hơi nhíu, trong mắt mơ hồ mang theo vài phần thương tiếc.Hai ngày trước hắn đến thăm một bằng hữu trên giang hồ, không ngờ lúc trở về lại nhìn thấy Mạc Thiếu Khanh mặc y phục mỏng manh ngồi im lặng trong tuyết.
Hai mắt hắn vô thần, hình như là đang kìm chế đau đớn, mà vết thương sau lưng hắn lại chảy máu nhiễm đỏ cả xiêm y.Màu máu đỏ tươi trong tuyết lại càng chói mắt vô cùng.Thân thể Tần Mộ Dao ngẩn ra, giương mắt nhìn về phía Thương Kì Nhiên.
Nàng đoán có lẽ hắn có lời muốn nói.
Mạc lão gia cũng chú ý đến hắn.
Trong phòng im ắng hồi lâu.
Bọn họ đều đang đợi, đợi câu tiếp theo của Thương Kì Nhiên.“Lúc ta đến, Thiếu Khanh còn chưa ngất.
Lúc ta bảo để ta đưa huynh ấy về tiểu viện, huynh ấy lại kéo tay áo ta lại…”Lúc nói tới đây, trong mắt Thương Kì Nhiên xẹt qua một chút bất đắc dĩ.Trước ánh mắt mọi người, Thương Kì Nhiên trầm mặc một lát, rồi tiếp tục mở miệng:“Huynh ấy nói, đừng đưa huynh ấy trở về! Đây là câu nói cuối cùng của huynh ấy trước khi té xỉu!”Hắn dường như nhớ rõ lúc hắn ta nói những lời này, trong mắt rất đau xót.
Hắn biết, không phải hắn ta muốn trốn tránh tiểu viện kia, mà là muốn trốn tránh người trong tiểu viện đó!Như có như không liếc mắt nhìn Tần Mộ Dao một cái, chỉ thấy sắc mặt của nàng lập tức trở nên tái nhợt.
Trong lòng hắn cũng ngẩn ra theo.‘Đùng’ một tiếng, Tần Mộ Dao chỉ cảm thấy như có tiếng sét đánh bên tai.
Bàn tay nắm tay Mạc Thiếu Khanh lại càng nắm chặt hơn.Hắn nói… đừng đưa hắn trở về ư?Hắn có ý gì? Không trở về tiểu viện tức là không muốn nhìn thấy mình sao? Lẽ nào…Khóe mắt cay xè, Tần Mộ Dao hơi hơi ngẩng đầu, nhìn lên đỉnh giường, dường như đang kìm chế nước mắt rơi xuống.Nàng đặt đầu Mạc Thiếu Khanh vào trong lòng mình.Nàng đã hiểu, Thiếu Khanh còn để tâm đến nàng hơn là nàng tưởng tượng!Tần Mộ Dao vội ôm Mạc Thiếu Khanh.Được! Nếu hắn đã không muốn trở về tiểu viện, nàng sẽ tôn trọng lựa chọn của hắn.
Vậy thì nàng cũng sẽ không trở về, nàng sẽ ở lại đây làm bạn với hắn!“Kì Nhiên, cám ơn huynh!”Tần Mộ Dao hít một hơi thật sâu.
Nàng cảm ơn Thương Kì Nhiên đã phát hiện ra Mạc Thiếu Khanh, cũng cảm ơn Thương Kì Nhiên đã nói cho nàng biết sự thật!“Phụ thân, nhị nương, Thiếu Khanh đã có ta chăm sóc rồi, hai người hãy đi nghỉ ngơi đi!”Tần Mộ Dao thản nhiên nói.
Đặt Mạc Thiếu Khanh lại ngay ngắn trên giường, động tác nhẹ nhàng, giống như sợ động đến vết thương của hắn.“Thanh Lam, Hồng Anh, đem tất cả ấm lô vào trong phòng này.
Mặt khác, đi lấy thuốc trị thương của Phò mã lại đây.
Tiện thể mang mấy bộ y phục của Phò mã đến đây.”Tần Mộ Dao lưu loát phân phó.“Dạ, tiểu thư!”“Dạ, Công chúa!”Hồng Anh và Thanh Lam lĩnh mệnh đi xuống.
Một người đi giải quyết chuyện ấm lô, một người chạy về tiểu viện lấy thuốc trị thương và y phục cho Mạc Thiếu Khanh…Trong phòng, Thương Kì Nhiên và Mạc lão gia đều nhìn Tần Mộ Dao, dường như hiểu được ý định của nàng.Nàng muốn ở trong này với Thiếu Khanh sao?Trong lòng Mạc lão gia xẹt qua một tia vui mừng, nhưng lại vẫn không thể xóa tan được gợn sóng do những lời Mạc Nhị phu nhân vừa nói đem lại.Mạc Nhị phu nhân nhìn cảnh tượng này, trong mắt xẹt qua một chút khinh thường.Xem ra Công chúa này cũng có vài phần chân tình với Thiếu Khanh.
Nhưng mà ở trong lòng bà thì Mạc Thiếu Khanh bị thương càng nặng càng tốt.
Nói như vậy không chừng Thiếu Ngạn của bà càng có thêm cơ hội.
Tuy rằng không thú được Công chúa, nhưng mà sản nghiệp Mạc gia…Nghĩ đến đây, khóe miệng Mạc Nhị phu nhân hơi nhếch lên, xoay người đi ra khỏi phòng.Nhưng, bà đi ra còn Mạc lão gia và Thương Kì Nhiên vẫn đứng ở trong phòng không nhúc nhích.“Phụ thân, Kì Nhiên, hai người còn có việc gì sao?”Tần Mộ Dao giương mắt nhìn về phía hai người, ngữ khí lạnh như băng.Nàng đã lấy tất cả chăn và y phục da lông từ trong tủ ra, chất hết trên giường.Hai người trầm mặc một lúc, liếc nhau.Tần Mộ Dao ra lệnh đuổi khách rõ ràng như vậy, Thương Kì Nhiên cũng không muốn tiếp tục ở lại, còn Mạc lão gia cuối cùng vẫn thở dài một hơi, đi theo ra khỏi phòng.
Trong lòng đánh giá, có lẽ nên tìm cớ để tách đôi phu thê son này ra mới được!Chỉ còn lại có Mạc Thiếu Khanh và Tần Mộ Dao.
Trong phòng có vẻ vô cùng yên lặng.
Thanh Lam và Hồng Anh đã làm xong chuyện nàng vừa giao.Trong phòng bày đến mười cái ấm lô, ánh lửa đỏ soi sáng toàn bộ căn phòng.
Tần Mộ Dao đã nóng đến nỗi vã mồ hôi, nhưng độ ấm trên người Mạc Thiếu Khanh lại không chuyển biến là bao.Vừa rồi ngự y cũng đã đến xem qua, chỉ nói phải làm cho hắn khôi phục nhiệt độ cơ thể, vết thương sau lưng dường như cũng có xu hướng chuyển biến xấu.Chờ ngự y đi rồi, Tần Mộ Dao đến bên Mạc Thiếu Khanh, để hắn quay lưng về phía mình, cởi y phục trên người hắn, mở băng vải ra.
Vết máu trên vết thương dường như đã đọng lại.
Nhìn thấy dáng vẻ ghê người đó khiến hai mắt Tần Mộ Dao đau đớn, theo bản năng nàng cắn chặt môi, không cho mình khóc lên thành tiếng.“Thiếu Khanh, chàng thông minh như vậy, sao có thể cố chấp như thế? Sao không đợi ta giải thích?”Trong giọng Tần Mộ Dao tràn ngập đau đớn, nước mắt rơi xuống má.Nàng phát hiện ra, trước những chuyện liên quan đến Mạc Thiếu Khanh, nước mắt của nàng luôn không tự chủ được mà chảy ra.Dùng khăn gấm ấm áp nhẹ nhàng lau xung quanh vết thương trên người Mạc Thiếu Khanh, rửa sạch sẽ máu đọng, bôi thuốc, lại thay băng vải sạch sẽ.Mọi việc nàng đều tự mình làm, còn Thanh Lam và Hồng Anh canh giữ ở gian ngoài, chờ Tần Mộ Dao phân phó.Ngón tay Tần Mộ Dao thăm dò độ ấm trên thân thể Mạc Thiếu Khanh.
Vẫn lạnh như băng như trước.
Đột nhiên, trong hôn mê hắn phát ra một âm thanh, trong lòng Tần Mộ Dao vui vẻ, kích động.“Thiếu Khanh, chàng tỉnh rồi phải không? Chàng mở mắt ra nhìn xem ta đi, ta là Dao Nhi của chàng đây!”“…”Thanh âm của Mạc Thiếu Khanh nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy.
Tần Mộ Dao giật mình, nhìn tình trạng của hắn, kề sát tai vào bên miệng hắn, cẩn thận nghe tiếng nói của hắn.“Lạnh…”Tần Mộ Dao mơ hồ nghe được một từ đó, còn có tiếng răng va vào nhau lập cập.Hắn lạnh!Trong lòng Tần Mộ Dao đột nhiên ngẩn ra, đắp tất cả những thứ có thể giữ ấm lên người Mạc Thiếu Khanh.
Nhưng, phản ứng của hắn vẫn chẳng hề tốt hơn.“Lạnh…”“Thiếu Khanh…”Trong lòng Tần Mộ Dao đau đớn.Nàng lập tức phát hiện, mình tình nguyện để người chịu lạnh là mình! Giờ phút này nàng hận không thể chia sẻ cái rét lạnh trên người hắn!Chia sẻ?Trong mắt Tần Mộ Dao hiện lên một tia hào quang.
Nàng đột nhiên nhớ ra thân thể chính là vật sưởi ấm tốt nhất.Trong lòng xẹt qua một chút kiên định, cởi hết y phục của cả hai người, leo lên giường, nằm bên cạnh Mạc Thiếu Khanh.
Bàn tay nàng ôm chặt thắt lưng hắn, thân thể hai người kề sát vào nhau.Tần Mộ Dao lập tức cảm thấy rùng cả mình.
Cái lạnh qua làn da truyền thẳng vào trong lòng nàng, dường như lại thông qua máu đến từng tế bào.Nhưng, nàng không buông hắn ra, ngược lại ôm càng thêm chặt.
Nàng biết, cùng lúc với cảm giác lạnh của nàng, thì nhất định Thiếu Khanh sẽ cảm thấy ấm áp!Nghĩ đến đây, trên mặt nàng dần dần dâng lên