CHƯƠNG 10: NÊN BUÔNG XUỐNG THÌ BUÔNG XUỐNG
Editor: Luna Huang
“Cười! Có gì đáng cười, nếu như ngươi không thể hảo hảo đối đãi với Mộ Dung Tuyết, vậy thì ngươi đem nàng nhường lại!” Lời này của lục gia rõ ràng chính là uy hiếp, sau lưng của hắn có mẫu hậu cường đại, căn bản cũng không tam ca.
Nói lầm bầm!
Tam gia cười một trận, châm chọc cười, bất quá, lần này sau khi cười xong hắn nói, lời nói khiến lục gia cắn răng, mở miệng: “Nếu như lục đệ có thể cho phụ hoàng hạ chỉ hối hôn, tam ca ta khẳng định nửa điểm cũng sẽ không trách.”
“Ngươi…” Lục gia chán nản chỉ vào tam gia, trong lúc nhất thời nói không nên lời.
“Người đến! Tiễn khách!” Tam gia ném vài từ, chắp tay sau lưng ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi phòng, lưu lại vẻ mặt tức giận của lục gia.
Gió rất nhẹ, trong viện hoa đung đưa, nhiều loại hoa tươi đẹp lộng lẫy cực kỳ mỹ lệ. Có thể, trong lòng của lục gia nhìn cảnh hỏa nở đẹp như vậy cũng không vui nổi, cho nên mỗi lần nghĩ đến một chút, hắn liền không nhịn được hận thấu xương.
Thống khổ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Hắn cất bước đi ra khỏi phòng, trong lòng suy nghĩ, trên chân phảng phất treo hàng vạn quả cân, mỗi một bước đều trầm trọng như vậy.
Cách đó không xa, đôi mắt nhìn chằm chằm bóng lưng lục gia rời đi, khuôn mặt lo lắng, lại không dám đi tới cùng lục gia chào hỏi.
Nói lầm bầm!
Tiếng ho khan của nam nhân từ phía sau người nọ truyền đến, sợ đến người nọ đứng tại chỗ, cả người run không dám quay đầu lại.
“Tiểu Cẩm, có đúng hay không Vương phi cần gì?” Tiếng nam nhân trầm ổn vang lên, nghe cũng không ác ý.
Tiểu Cẩm chất phác quay đầu lại, thấy Hoa quản gia vẻ mặt hiền từ cười đứng ở phía sau. Khẽ khom người, nàng sợ không dám ngẩng đầu: “Gặp qua Hoa quản gia.”
“Ân!” Hoa quản gia gật đầu, nhìn qua đối với tiểu Cẩm cực kỳ thoả mãn.
Tiểu Cẩm điều chỉnh tâm tình một chút, đè trái tim xuống đáy lòng, tùy ý tìm cái cớ cúi đầu nói rằng: “Cảm tạ Hoa quản gia phái người đưa nhân sâm đến, thân thể của chủ tử nhà ta đã khá nhiều. Chỉ là, gương mặt đó…”
Nói đến gương mặt của chủ tử, lời nói của tiểu Cẩm lại nghẹn ở yết hầu, trong hốc mắt đỏ lên nước mắt trong suốt rơi xuống, đau lòng hít hít mũi ngẩng đầu lên.
Mâu quang của Hoa tổng quản xẹt qua một tia thương hại, nhưng nụ cười trên mặt như trước. Hắn là phật cười của vương phủ, đối với người nào cũng là vẻ mặt như thế, cho nên, tiểu Cẩm thấy người này mặt ngoài hiền lành, vô pháp đoán nội tâm lại làm cho nàng cảm thấy sợ.
Chống lại ánh mắt khiếp nhược của tiểu Cẩm, Hoa tổng quản giả vờ trầm tư mở miệng: “Mặt của chủ tử người sợ rằng cũng không có các nào hồi phục như cũ, bất quá trong vương phủ có thuốc trị liệu vết thương trên người khẳng định không thành vấn đề. Nếu là có người ngăn cản ngươi lấy thuốc cho Vương phi nương nương dùng, ngươi có thể tìm ta.”
“Cảm tạ Hoa quản gia! Cảm tạ Hoa quản gia!” Tiểu Cẩm liên tục nói cám ơn, mặc kệ Hoa quản gia tốt hay xấu, nhưng người có thể trong ngày tuyết rơi đưa than đến, sợ rằng trong vương phủ to lớn cũng chỉ có Hoa quản gia có can đảm này.
“Trở về đi! Nơi này không có việc gì cũng đừng đến đây, bị các cô nương khác nhìn thấy, sợ rằng phải chịu nỗi đau xác thịt rồi.” Hoa quản gia hảo ý khuyên bảo phất phất tay.
Tiểu Cẩm khom người, khom lưng lui về phía sau mấy bước, xoay người, nàng ngẩng đầu phun ra một khẩu đại khí, dọc theo hành lang trở về viện.
Ai…
Nhìn bóng lưng tiểu Cẩm rời đi, Hoa quản gia thở thật dài, bên kia viện môn, thân ảnh biến mất tại hành lang.
Phía một tòa nũi giả, mới vừa rồi hết thảy đều thấy rất rõ ràng, chờ sau khi Hoa quản gia rời khỏi, người nọ đi theo phương hướng tiểu Cẩm vừa rời đi.
Đây là đại hộ nhân gia, người canh người, người phòng người, luôn luôn có những ánh mắt phía sau nhìn lén như vậy. Đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu, những lời này vĩnh viễn đều dùng được.
Gió, nhẹ nhàng mà thổi, thổi tan mùi hoa trong viện, cánh hoa rơi xuống, cũng đồng dạng bị thổi bay.
…
Vào đêm, tam gia dựa vững chắc vào núi giả trong hoa viên một mảnh đen nhánh. Nghe nói nơi này có chuyện ma quái, người trong vương phủ đều không dám đến gần. Sau khi trời tối, đến thủ vệ cũng sẽ tách xa chỗ này ra.
Khi xây núi giả trong hoa viện, bên trong đã từng trồng không ít hoa.
Lệ phi sinh tiền yêu nhất chính là hoa hướng dương, nghe nói sau khi Lệ phi chết, những khóm hoa khác đều chết, duy chỉ có hoa hướng dương là nở đẹp. Bất quá, cho người cảm thấy ly kỳ chính là hoa hướng dương không bao giờ nở rộ dưới mặt trời, mà là nở rộ dưới ánh trăng.
Trong viện còn bày một món khác, đó chính là tử tinh quan tài đã từng định cho Lệ phi hạ táng. Nhưng, trong cung có quy củ trong cung, nghe nói tử tinh quan tài không dùng để lại ở tại ngôi viện này. Bình thường, nơi này do Hoa quản gia cùng mấy gia đinh đắc lực xử lý.
Đến ca đêm, đèn lồng ở trên hàng lang đi thông bên này đều đen xuống. Lôi điện chi dạ, chỉ cần đi vào viện môn khẩu này, liền có thể cảm giác được một âm khí nặng nề.
Đêm nay, ánh trăng sáng tỏ, bầu trời chấm nhỏ lóe lên đẹp rộng, tựa như lá xanh làm nền, khiến trăng tròn này càng thêm mỹ lệ.
Trong viện, trước mặt của tử tinh quan tài bày tế đàn nho nhỏ. Tế đàn nhìn qua cũng không hoa lệ, mặt trên bày cửu đỉnh lư hương điêu khắc kỳ lân đồ án. Trên lư hương cắm hương, rất ít yên vụ, trái phải hai bên còn điểm hai ngọn nến hồng, trong không khí tràn ngập vị hương nến nồng nặc.
Trước tế đàn, Hoa tổng quản cung cung kính kính hướng tử tinh quan tài khom người, lại cầm hương trong tay cắm vào lư hương: “Nương nương, người trên trời có linh thiêng an nghỉ! Tam gia đã trưởng thành, tuy rằng làm việc có chút thô, nhưng so với các Vương gia, tam gia đã rất tốt!”
(Luna: con dê cùng biến thái nữa)
Nói xong, hắn cười cười ngồi dưới đất, ném vào trong chậu một ít giấy tiền vàng mã. Lửa, cháy sạch rất vượng, không được một chút thời gian, vàng mã đều thành tro.
Tro, theo gió bay lên, rơi