CHƯƠNG 11: DẠ THAM MỘNG VIÊN
Editor: Luna Huang
Mai di sợ thấy ánh mắt như thế của tam gia, băng lãnh, âm hàn, để cho nàng nhịn không được rùng mình một cái thật to. Mi, chăm chú nhăn lại, lụa mỏng trên mặt phi động, lòng của nàng mơ hồ đau.
(Luna: Lúc nãy bảo tháo khăn xuống rồi giờ lại có khăn trên mặt @@)
“Xin lỗi Mai di, lại để cho người thương tâm.” Tam gia biết mình lại để cho Mai di thương tâm.
Tuy rằng nàng chỉ là nha đầu bên người mẫu phi, nhưng trong mắt hắn nàng chính là trưởng bối, là thân nhân, quan tâm của nàng để hắn cảm thụ được thân tình ấm áp. Nên, đối với nàng, từ trước đến nay đều rất tôn trọng.
Mai di cúi đầu lau khô lệ ở khóe mắt, thời gian ngẩng đầu nhìn về phía tam gia lại nở nụ cười: “Vương gia, nô tỳ lần này tới là cùng người cáo biệt.”
“Mai di muốn đi đâu?” Tam gia nghe xong nóng ruột nhìn Mai di.
“Vương gia, người đừng lo lắng. Nô tỳ chỉ là muốn đi ra ngoài đi một chút, mấy tháng sẽ trở lại, ngươi phải chiếu cố thật tốt bản thân.” Mai di không yên tâm nhìn tam gia, lâu như vậy tới nay nàng chưa từng rời xa tam gia, chuyến đi này thật không biết khi nào trả mới có thể gặp lại lần nữa.
“Mấy tháng, vậy bổn vương phái người bảo hộ người.” Tam gia sốt ruột Mai di, lo lắng tính tình quái dị của nàng sẽ không đáp ứng.
Quả nhiên, Mai di lắc đầu, rất là lạnh nhạt nói rằng: “Nô tỳ từ trước đến nay thích thanh tĩnh, có người theo ngược lại sẽ cảm thấy phiền phức, Vương gia yên tâm, ta chỉ là một phụ nhân phổ thông, không có người chú ý.”
“Mai di…”
Tam gia còn muốn nói chút gì, lại vì một ánh mắt của Mai di đem lời nuốt xuống.
Gió ngưng thổi, mùi hoa nhàn nhạt nổi lơ lửng, kiểu nguyệt giấu ở mây đen, trời dần dần đen xuống. Tam gia lần thứ hai đi tới bên cửa sổ, ngưng thần nhìn ngoài cửa sổ, nghe được tiếng bước chân ly khai hít một hơi thật sâu, mùi hoa vào mũi, tim của hắn rốt cục bình tĩnh trở lại.
…
Đan viện, trong đình lưu ly tiếng đàn lang lãng, Mẫu Đơn thuần thục huy động ngón tay như hoa lan, mất hồn mất vía nhìn cái sân trống rỗng. Trong đầu không ngừng hiện ra nụ cười của tam gia, mặt của hắn từ lâu thật sâu lạc vào trong lòng của nàng.
Loảng xoảng lang!
Ngón tay vung lên, huyền đoạn, một vết máu thật sâu xuất hiện ở trên ngón tay. Máu, tích tích rơi vào cầm huyền, nàng chỉ là thất thần nhìn về phía trước, mặc cho gió thổi vết thương, một màn đau đớn kia thua đau lòng của nàng.
“Chủ tử, chủ tử người đây là thế nào?” Châu nhi từ bên ngoài đình tiến đến, mắt thấy vết máu trên tay chủ tử khẩn trương đi tới.
Mẫu Đơn như trước nhìn phương xa, trong miệng thì thào nói nhỏ: “Nếu một ngày hắn đã biết, ngươi nói hắn sẽ đem ta xử trí thế nào?”
(Luna: Ta đoán Mẫu Đơn giết Tử Huân)
“Chủ tử, người nói cái gì đó?” Châu nhi sợ dáng vẻ thất hồn lạc phách này của chủ tử, khẩn trương hỏi.
“Ngươi nói!” Mẫu Đơn nói ra hai chữ.
“Nói… Nói cái gì?” Châu nhi càng sợ hơn, lui về phía sau giữ vững khoảng cách nhất định với chủ tử.
Mẫu Đơn bỗng nhiên ngẩng đầu, thân hình như gió, nhìn như không nhúc nhích, lại đã đến trước mặt Châu nhi. Đưa tay, nàng liền kháp cổ của Châu nhi. Hàn quang bức người, sát khí mãn mâu, lời của nàng từng chữ từng chữ từ trong kẻ răng bức ra: “Nói! Hắn đã biết sẽ đối với ta thế nào? Đối với ta thế nào?”
“Sẽ… Sẽ…” Thân thể của Châu nhi một trận run run, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ trên trán chảy xuống, thanh âm run, thân thể run, tinh khôn thường ngày bay lộn ánh mắt cũng ngây dại ra. Hai mắt nhắm lại vừa mở, nước mắt từ trong hốc mắt bừng lên.
Ba tháp ba tháp!
Nước mắt rơi xuống từ cằm chảy xuống trên vết thương ở ngón tay của Mẫu Đơn, nước mắt mặn mặn để cho nàng cảm thấy đau nhức, đầu óc một chút tỉnh táo lại. Chậm rãi buông tay ra, sát khí trong con ngươi cũng dần dần tiêu tán, nhưng, hàn khí đáy mắt vẫn không có tán đi.
Châu nhi lấy lại tinh thần, sợ quỳ trên mặt đất liên tục hướng Mẫu Đơn dập đầu, trong ánh mắt lộ vẻ sợ hãi. Mẫu Đơn thấy thế, đem đầu chuyển hướng viện môn, khẩu khí bình thản hỏi: “Đêm nay Vương gia trong viện vị cô nương nào?”
“Hồi… Hồi chủ tử, hôm nay là mười lăm, hạ nhân của quý phủ đều biết hễ đến mười lăm vương gia cũng không lâm hạnh nữ nhân. Nghe nói đó là bởi vì Lệ phi nương nương chính là chết ở mười lăm, nên hễ đến đêm hôm đó Vương gia sẽ đứng ở thư phòng, phải đến ngày mai mới ra.” Vừa mới bắt đầu thanh âm của Châu nhi còn run, lúc sau tốc độ nói chuyện bởi vì khẩn trương mà thay đổi nhanh hơn.
“Mười lăm!”
Trong miệng Mẫu Đơn một trận nói thầm, trầm mặc một chút, nàng lại mở miệng hỏi: “Bệnh tình của Mộ Dung gia nữ nhân kia thế nào? Nghe nói nàng hai ngày trước có thể xuống giường?”
“Hồi chủ tử, thân thể của tiện nhân kia đang khôi phục‘, nhưng gương mặt đó nhất định là bị hủy.” Châu nhi nói đến Mộ Dung Tuyết, sợ hãi trong mắt rút đi, đổi lại cười nhìn có chút hả hê.
Hừ!
Hừ lạnh, tâm tình của Mẫu Đơn nhìn qua đã khá nhiều. Đứng dậy, cúi đầu nhìn thương trên ngón tay, cười nhạt của nàng dường như hoa anh túc nở, nở đến diễm lệ, lại mang theo kịch độc: “Đem mấy phụ nhân trong các phòng các giám sát chặt chẽ chút, tam vương phi vị trí này phải là của bổn cô nương.”
“Chủ tử…” Châu nhi còn muốn nói điều gì, đón nhận mâu quang sắc bén của đón nhận, tiếng nói đến miệng lại nuốt xuống.
“Đã trễ, đi về nghỉ?” Mẫu Đơn câu nói vừa dứt, đi ra đình.
Cước bộ dần dần đi xa, Châu nhi quỳ trên mặt đất cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Nhìn bóng lưng của Mẫu Đơn, phẫn nộ rót đầy hai tròng mắt, nàng thật chặt kéo lại nắm tay từ dưới đất đứng lên. Ra đình, nàng hết nhìn đông tới nhìn tây một phen đi tới gian phòng cuối cùng đẩy cửa đi vào
Lúc này, Mẫu Đơn chỉ là tắt, nhưng không ngủ, lẳng lặng nghe tiếng bước chân rời đi, xác định Châu nhi đã ngủ, nàng thay y phục khác nhảy ra cửa sổ.
Đêm, sương mù, trăng tròn trên bầu trời như chơi trốn kiếm, bị mây đen che đậy