CHƯƠNG 50: NGƯỜI KHẲNG ĐỊNH GẶP QUA TA ĐÚNG KHÔNG
Editor: Luna Huang
Do dự, trầm tư, vi tình sở khốn, dưới kiểu nguyệt chi dạ như vậy, ở chiến trường chém giết như vậy.
Đối diện, nam nhân thâm tình không ngớt, Mộ Dung Tuyết cũng rối loạn tư tự. Nghe thanh âm càng tới gần, nghĩ là kiếp sống sát thủ đã từng phiêu bạt thiên nhai, nàng đối với lưu lạc giang hồ không đề được nửa điểm hứng thú.
Ngao…
Tử lang suy yếu gầm nhẹ một tiếng, hai người đồng thời quay đầu lại.
Tử lang càng không ngừng gật đầu, Mộ Dung Tuyết hiểu ý tứ của nó, có chút bận tâm hỏi: “Ngươi bây giờ suy yếu như vậy, nếu là mất máu, sẽ mất mạng.”
Ngao…
Tử lang kiên trì, đưa mắt dời về phía nam nhân bên người Mộ Dung Tuyết, trong ánh mắt hiện ra sát khí âm trầm.
“Yên tâm, ta đợi được đến lúc địch lui, lại để cho ngươi thực hiện hứa hẹn, hiện tại ta sẽ giúp ngươi đối phó những địch nhân kia. Ngươi phải để bầy sói cùng bầy rắn theo sự chỉ huy của ta, bằng không bằng vào một mình ta cũng không đối phó được nhiều quan binh cùng cao thủ như vậy.” Nam nhân rất trượng nghĩa nói, không sợ hãi chút nào nhìn chằm chằm ánh mắt của tử lang.
Tử lang gật đầu, trận giao dịch này giữa người và sói xem như là đạt thành. Nhìn ở trong mắt, Mộ Dung Tuyết có vẻ có chút bất đắc dĩ, tiến lên ngồi xuống, nàng dự định truyền chút chân khí cho tử lang.
“Không thể! Ngươi bây giờ phải bảo lưu nguyên khí, ngươi cũng biết, cha ngươi một vạn khôn khéo vẫn chờ ngư ông đắc lợi, ta cần ngươi hiệp trợ.” Nam nhân tiến lên nắm tay của Mộ Dung Tuyết, trên người lấy ra một bình sứ, từ bên trong đỏ ra một viên dược đưa cho nàng: “Ăn cái này, sau đó ngồi xếp bằng điều tức, sẽ làm chân khí ban nãy ngươi mất đi mau chóng khôi phục.”
Mộ Dung Tuyết tín nhiệm một ngụm nuốt dược hoàn vào, đây làm cho nam nhân vui vẻ: “Ngươi sẽ không sợ ta độc chết ngươi, động tác nhanh như vậy?”
“Muốn giết ta hà tất chờ hiện tại?” Mộ Dung Tuyết nhìn vị oan gia còn không biết lai lịch trước mắt này, tò mò hỏi một câu: “Ngươi còn chưa nói cho ta biết rốt cuộc là ai? Không ai nguyện ý cùng một nam nhân xa lạ về nhà.”
“Tại hạ quái y Mộc Hưu!” Nam nhân nói mở mạn che mặt, lộ ra mặt so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn.
Mắt phượng dài nhỏ, sóng mũi cao, đôi môi cảm tính. Da thịt trắng nõn như mỡ, nhìn qua so với nữ nhân càng thêm thủy nộn, cho người không khỏi đố kỵ.
Hắn lại là người nam nhân trong mộng kia, Mộ Dung Tuyết cảm thấy những thứ này thật sự là bất khả tư nghị. Trong mộng hình ảnh thật đẹp, nàng ở trong rừng hoa đào phiên phiên khởi vũ, mà hắn nhất tịch bạch y dường như tiên nhân khoanh chân ở dưới cây đào to vì nàng đánh đàn.
“Ngươi khẳng định gặp qua ta đúng không?” Mộc Hưu tựa hồ có thể xem thấu tâm tư của Mộ Dung Tuyết.
Mộ Dung Tuyết sửng sốt, lập tức quay đầu ngồi ngồi xếp bằng hai bên trái phải, chiếu bộ nội công tâm pháp của lão nhân gia dạy kia điều tức nội lực.
Mộc Hưu nở nụ cười, bởi vì hắn chiếm được đáp án mong muốn. Không dám đình lại, hắn lấy cái bọc trên lưng xuống, từ bên trong xuất ra một hộp, mở hộp ra, bên trong thủy tinh cầu tử sắc. Dưới ánh trăng, thủy tinh cầu lóe ra tử quang nhàn nhạt, tử quang bao vây lấy thân thể của tử lang, tử lang nhất thời cảm thấy máu trong thân thể thông thuận.
“Ta người này chưa bao giờ để cho người khác thua thiệt, ngươi đã đáp ứng cho ta lang huyết. Tử tinh cầu này cũng có thể làm lễ vật trao đổi, nó có thể giúp ngươi vượt qua đêm trăng tròn như vậy, năng lượng thân thể sẽ không bởi vì ánh trăng mà bị suy yếu quá lợi hại.” Nam nhân nói xong chưa lập tức rời đi, mà là đi tới phía sau Mộ Dung Tuyết ngồi xuống.
Ngồi xếp bằng vận công, ở trên lưng nàng vẽ mấy thủ thế, vì nàng đả thông mấy chỗ huyệt đạo trên lưng xong, hắn hài lòng hít một hơi, đứng dậy chạy đi phương hướng phát ra thanh âm.
. . .
“Tam ca, ngươi nói chúng ta là không phải là nên vào xem? Nghe bên trong hình như thật náo nhiệt.” Trong bụi cỏ người nào đó không nhẫn nại được hiếu kỳ, rướn cổ lên nhìn địa phương hỏa quang dấy lên.
” Loại tràng diện náo nhiệt trên thi thể này ngươi cứ có hứng thú như vậy? Xin hỏi ngũ gia, ngươi rốt cuộc là đến xem náo nhiệt, hay đi tìm cái chết?” Thanh âm bất mãn vang lên. Tam gia từ trong bụi cỏ nhô một đầu.
(Luna: Vương tử cũng như trộm haha)
Ngáp!
Đánh một cái ngáp thật to, lại dũi thắt lưng rất là bất nhã, hình dạng cà lơ phất phơ, thấy thế nào hắn cũng không tới tìm bảo? Càng nhìn không thấy nửa điểm khẩn trương đối mặt khốn cảnh.
“Đều không phải!” Ngũ gia khó chịu ngang tam gia một mắt, cho rằng lần này đi ra có thể luyện tay một chút, công pháp của hắn gần đây đề thăng không ít, đang lo không ai làm bia ngắm nhìn hiệu quả.
Tam gia lại đánh cái ngáp, lười biếng hỏi: “Vậy ngươi nói ngươi là tới làm chi?”
“Là tới giám thị cử động của Mộ Dung Cuồng.” Ngũ gia như không giận.
Lúc vừa nghe tam ca nói, hắn hưng phấn không thôi. Không nghĩ đi tới nơi này, đều nằm hai canh giờ rồi, nhìn tam ca ngủ một giấc đẹp như thế, đều nghĩ bất minh dưới loại tình huống này tam ca thế nào ngủ được?
Ném cho tam ca một mắt, hắn vẻ mặt bất mãn, tùy tiện rút một cọng cỏ bên người nhét vào trong miệng.
Ha hả. . .
Tam gia thấy trạng thái này của lão ngũ nở nụ cười, chỉ biết sẽ là loại kết quả này. Bất quá, hắn bất tại hồ, phản chính uy muỗi cũng có người làm bạn.
Lúc này, cách đó không xa hai hắc y nhân xuất hiện, bóng người dần dần tới gần, bọn họ ra dấu ngũ gia bên này. Nhìn minh bạch là người một nhà, ngũ gia ngồi dậy.
Hai hắc y nhân đi tới trước mặt, quỳ một chân trên đất, một người trong đó nói rằng: “Tam gia, ngũ gia, nghe ngóng phía trước hồi về, nói trong rừng xuất hiện nữ nhân, nữ nhân kia tựa hồ đang thủ hộ tử lang.”
“Đợt tiên phong thứ nhất của Mộ Dung Cuồng đi vào dò đường hầu như toàn quân bị diệt, hắn hiện tại phái ra một trăm hai mươi người tiến cánh rừng, hiện tại đang cùng bầy sói chém giết.” Một danh hắc y nhân khác cũng mở thanh.
“Nga. . .” Tam gia có chút kinh ngạc, cũng thật tò mò vậy có phải nữ nhân trong truyền thuyết có thể từ trong rừng đi ra ngoài kia hay không?
“Lợi hại! Bổn vương cũng đi xem vậy rốt cuộc đó là nữ nhân gì? Có lẽ thật là thế ngoại cao nhân gì, lớn lên ra vẻ Thiên Tiên. Phản chính bổn vương cũng chưa phi, có thể mang về làm trấn phủ chi bảo.” Ngũ gia dáng dấp mỹ tư tư, bắt đầu ảo tưởng mỹ mạo của nữ nhân kia.
Tam gia m