CHƯƠNG 51: NGƯƠI ĐỨNG Ở BÊN KIA
Editor: Luna Huang
Mộ Dung Tuyết biết công lực mình cùng trước mắt kém khá xa, nhưng, nàng biết nam nhân trước mắt có thể tín nhiệm. Nhảy xuống cây, nhỏ giọng mang tin tức nói cho tử lang.
Tử lang một tiếng tru dài, tât cả bầy sói chạy trốn ở chỗ sâu trong cánh rừng. Mà, tử lang ngồi xổm người xuống, minh bạch Mộ Dung Tuyết ngồi vào trên người nó, tiêu thất trong rừng rậm.
“Thiên! Ngươi thấy chưa? Nữ nhân kia cư nhiên có thể cưỡi trên lưng của tử lang, nàng nhất định là người thủ hộ, người thủ hộ cường đại.” Độc nhãn long án binh bất động thấy một màn trước mắt này, may mắn ban nãy lui ra, bằng không dù cho không bị bầy sói giết chết, cũng có thể sẽ bị nữ nhân này làm thịt.
Mồ hôi lạnh, ba tháp ba tháp từ cái trán của lão đại chảy xuống. Hắn giờ phút này từ lâu không để ý tới đạo nghĩa giang hồ gì nữa, quyết định chạy trối chết trước quan trọng hơn. Không dám hành động thiếu suy nghĩ, hắn chất phác khoát tay áo.
“Thế nào lão đại? Ngươi xem tiếp tục xông về phía trước, hay là….” Độc nhãn long kỳ thực nhìn ra sợ trong lòng lão đại, giảo hoạt hắn còn cố ý hỏi như vậy.
Hừ! Hừ! Hừ!
Hắng giọng, làm lão đại còn là muốn mặt mũi, vốn định kéo dài thời gian. Nhưng, khi hắn nhìn bầy sói biến mất, lại thấy một bên gây rối trên cây xa xa. Tập trung nhìn vào, hơn mười con mãng xà bò vào trong rừng, nhìn lông tơ hắn dựng lên.
“Lão… Lão đại, ta xem ngươi vẫn là anh minh lĩnh đạo chúng ta rút lui đi?” Độc nhãn long hai chân đều đang run run, nếu là lão đại không lên tiếng, hắn thực sự tự mình chạy.
“Ân… Hảo!” Lão đại tay vịn cây, ngẩng đầu nhìn một mắt, phát hiện trên cây còn lộ một con, sợ đến vội vàng rút tay về.
Mà, con rắn nhỏ trên cây kia nhìn xung quanh khinh thường nhìn lão đại một mắt, cũng quất thân trên nhánh cây, lười biếng nhắm hai mắt lại.
Nơi này chính là địa ngục, lơ là cũng là bỏ mạng. Lão đại thực sự không có can đảm lại tiếp tục lưu lại ở địa phương đáng sợ này, cấp tốc mệnh lệnh mọi người khẩn cấp rút lui. Trên giang hồ nhân vật nổi danh hề hề, cuối cùng cũng như con chuột chật vật hôi lưu lưu chạy.
Sát thủ trên giang hồ tổng cộng bốn trăm người, hôm nay nghe được mệnh lệnh lui ra ngoai cánh rừng chỉ có không được một trăm người. Đây không có thể rút khỏi đúng lúc, ai cũng biết dữ nhiều lành ít. Người đi ra ngoài không muốn quay đầu lại, lão đại dĩ nhiên cũng không muốn quản chết sống của những người đó, mang người lui ra ngoài cửa thành.
Lúc này, Mộ Dung Đồ mang theo ba nghìn tinh binh từ bên kia tiến nhập cánh rừng. Vào xem từng mảnh một huyết nhục mơ hồ, còn chưa chiến đấu, nhiều binh sĩ đều trong lòng sợ lên.
Nếu là ở trên chiến trường, mặc kệ địch nhân cường đại bao nhiêu, cũng không có khả năng ba đầu sáu tay. Nhưng, bọn họ hiện đang đối mặt không phải người, mà là lang tàn nhẫn tận xương, thậm chí có thể là Lang Vương đáng sợ, ngay cả Mộ Dung Đồ thân kinh bách chiến đều trong lòng rùng mình.
Nhiên, hắn so với lão đại giang hồ kia càng đáng thương. Lão đại giang hồ chí ít có thể tự mình làm chủ. Nhưng, mạng của hắn từ ngày theo thúc thúc trở đi, đối ngoại đều theo thúc thúc. Bất đắc dĩ, hắn mang theo ba nghìn tinh binh, bọn họ cẩn thận tiến nhập cất bước đi phía trước.
Sưu sưu!
Đi chưa được mấy bước, hai mũi tên đâm sau lưng phóng tới, trực tiếp giết chết hai tinh binh bên người Mộ Dung Đồ, sợ đến những người theo phía sau khác.
Mộ Dung Đồ lại càng hoảng sợ, nhưng hắn không có lui về phía sau, ngồi xổm người xuống tách tên phóng tới ra, hắn lại rút tiễn trên người một trong hai người đó ra, phát hiện mũi tên biến thành màu đen, hiển nhiên là bôi độc bên trên.
Sưu sưu!
Lại là hai tên nhanh chóng bắn tới, Mộ Dung Đồ phản ứng rất nhanh tiếp được một mũi tên ngã nhào trên mặt đất. Mà, cách đó không xa một người khôn khéo nhưng vận không tốt, bị tiễn bắn thủng yết hầu bị mất mạng tại chỗ.
“Đáng chết!” Tên hỗn đản nào, có bản lĩnh đi ra, dám đối với Đồ gia gia ngươi phóng ám tiễn, các ngươi chán sống phải không?” Mộ Dung Đồ không tin sói biết bắn tên, thế nhưng hắn chờ mong thấy nữ nhân lợi hại kia.
Nhiên, sự thực cũng để Mộ Dung Đồ thất vọng rồi. Bởi vì xuất hiện ở trước mắt hắn không phải nữ nhân, mà là mười mấy nam nhân lưng mang tên. Dẫn đầu mang mặt nạ, xuất ra một mũi tên bắn tới đầu của Mộ Dung Đồ.
Trên mặt đất Mộ Dung Đồ lộn mấy vòng trốn ra sau cây đại thụ, những người khác cũng cấp tốc tìm chỗ trốn. Nhưng, dù sao bọn họ ở ngoài sáng, nhân gia ở trong tối. Hơn mười tiếng kêu thảm thiết sau đó dựng lên, tựa như một bản dạ khúc quỷ dị, vang lên khắp tùng lâm.
Chỗ tối, Mộc Hưu tinh tường nhìn tất cả phát sinh trước mắt. Từ lúc ngũ gia dẫn người vào cánh rừng một khắc kia trở đi, giảo hoạt hắn núp vào, chuẩn bị nhìn tình hình chiến đấu làm dự định tiếp theo. Hắn cũng không biết thân phận của ngũ gia, thế nhưng cảm thấy cái thân ảnh này có vài phần quen thuộc, nhưng thấy tiễn của ngũ gia nhắm ngay Mộ Dung Đồ, tạm thời có thể không đem bọn họ xem là địch nhân.
Tốt!
Phía trước có những người này nhìn chằm chằm, đây chính là thỏa đáng không ít. Lẳng lặng quan khán một hồi, khi dưới trạng thái hắn không có thể nhận thấy được, tam gia mang trên mặt mặt nạ Quỷ Vương xuất hiện ở trên cây cách đó không xa.
“Uy… Bằng hữu, ngươi là đứng ở bên kia?” Tam gia dưới mặt nạ Quỷ Vương phát hiện Mộc Hưu, nhưng nhìn thân ảnh của Mộc Hưu, để hắn cảm thấy có vài phần quen thuộc.
Mộc Hưu chỉ cảm thấy gió lạnh thổi qua, bỗng nhiên quay đầu lại, thấy tam gia mang theo mặt nạ Quỷ Vương. Đối diện, hai người đồng thời hơi run lên.
Mộc Hưu nhận ra tam gia, mắt phượng hai mí thiên hạ khó tìm. Chỉ là, hắn nghĩ không ra một thân phận khác của tam gia là sát thủ đầu mục Quỷ Vương tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ. Mặt nạ này quan phủ sớm treo giải thưởng giá trên trời, không nghĩ tới phía sau tặc hảm trảo tặc.
Mà, tam gia cũng nhận ra Mộc Hưu. Tuy rằng còn không biết tên của Mộc Hưu, nhưng, hắn có thể khẳng định là nam nhân trước mắt chính là nam nhân trong giấc mộng ôm lấy Mộ Dung Tuyết, cũng là cao thủ dịch dung vì Mộ Dung Tuyết hình xăm. Bởi vì, hắn nhớ kỹ ánh mắt của Mộc Hưu, mắt phượng hẹp dài, trong mắt mang cười, nhìn như nhân thiện, kỳ thực âm trầm đáng sợ.
“Ngươi là…” Thiếu chút