CHƯƠNG 62: HỎI NGƯƠI LẦN CUỐI
Editor: Luna Huang
Mộ Dung Tuyết rất muốn cứu tiểu Cẩm, nhưng dần dần nàng biết tính tình của tam gia, chuyện nàng càng lên tiếng ngăn lại, hắn sẽ càng xử lý nặng thêm. Huống chi, hắn đã cảm thấy bản thân có lỗi trước, nói thêm lơid vì tiểu Cẩm cầu tình đi nữa có thể sẽ lấy mạng của tiểu nha đầu này.
Nhắm mắt lại, nghe thanh âm kêu khóc của tiểu Cẩm, nàng đau lòng khổ sở, càng nhiều hơn chính là bất lực tự trách. Trong tay không có có quyền lợi, không có biện pháp để nam nhân này đàng hoàng một chút.
Nàng nên làm gì?
Làm cái gì có thể cải biến hiện trạng này, có thể cho có thể cho tình cảnh của mình thay đổi?
Bàn tay để trong y phục, nắm thật chặt kim bài Mộc Hưu cho. Có nam nhân yêu mình như vậy ở bên người, lúc đầu Mộ Dung Tuyết vì sao không cùng hắn xa chạy cao bay?
Nghĩ đến ánh mắt của Mộc Hưu, lòng lạnh lẽo của nàng có một tia ấm áp như vậy. Sợ bị tam gia phát hiện kim bài, nàng buông lỏng tay xuống, kéo cái ghế dáng dấp nhất phó mặc cho người làm thịt.
Càng là không thèm để ý, tam gia lại càng cảm thấy nổi giận. Tiến lên níu lại cổ áo của Mộ Dung Tuyết, kéo nàng từ trên ghế lên, liên tục mấy cái tát đánh vào trên mặt của nàng.
Ba ba ba!
Viện môn đều có thể rõ ràng nghe được tiếng tát tai vang dội, bên ngoài viện ba nữ nhân cũng đến xem náo nhiệt đều vểnh tai. Mẫu Đơn cùng Phượng Điệp tự nhiên là vui vẻ, Hương Nhứ vẫn là bình tĩnh lạnh lùng.
Nghe được thanh âm quyền đấm cước đá bên trong lại truyền tới, Hương Nhứ linh cơ khẽ động viện tử viện tử, chạy vào gian phòng lôi kéo tam gia. Tam gia cũng không quay đầu lại đẩy Hương Nhứ, tiếp tục một trận đánh Mộ Dung Tuyết đang ngồi dưới đất.
“Tam gia, người dừng tay! Mau dừng tay!” Hương Nhứ liều lĩnh lại tiến lên ngăn tam gia, giang hai cánh tay che ở trước mặt tam gia: “Gia, nếu người thật đánh chết nương nương, tướng gia bên kia nên ăn nói như thế nào?”
Tay, bị Hương Nhứ từ giữa không trung kéo xuống, hai mắt tam gia bốc hỏa, nhìn thẳng ánh mắt đau khổ năn nỉ vậy, đột nhiên đầu tỉnh táo lại.
“Gia…” Hương Nhứ quỳ rạp xuống đất thay Mộ Dung Tuyết cầu tình.
“Ngày hôm nay bổn vương nhìn phân thượng Hương Nhứ bỏ qua cho ngươi, bất quá, ngươi tốt nhất nói rõ ràng nam nhân hẹn hò với ngươi rốt cuộc là ai?” Tam gia giơ giơ lên khóe miệng, nhìn ra được kích động còn chưa hoàn toàn bị đè xuống.
Đánh chết không thừa nhận, đây mới thực là biện pháp có thể cứu mình.
Mộ Dung Tuyết nghĩ như vậy, đó là mạnh miệng trả lời: “Tam gia lời này thần thiếp nghe không rõ, thần thiếp sáng sớm thức dậy khó chịu, vẫn ngồi ở ghế trên nghỉ ngơi.”
“Phải không? Thủ vệ trong vương phủ nhìn bọn họ từ viện tử của ngươi đi ra, ngươi còn muốn nói sạo?” Tam gia thấy Mộ Dung Tuyết không chịu nhận sai, đi phía trước vài bước, lại bị Hương Nhứ kéo lấy ống quần. Cúi đầu, nhìn Hương Nhứ một mắt, hắn không rõ, Hương Nhứ lại luôn luôn vì Mộ Dung Tuyết cầu tình.
Hương Nhứ mặt đầy nước mắt, điềm đạm đáng yêu nhìn tam gia. Nàng cảm thấy tiết mục như vậy, nên không để bất luận kẻ nào hoài nghi, hoài nghi dụng tâm kín đáo của nàng. Ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, nàng hiểu rất rõ tính tình của nam nhân này, càng là vì Mộ Dung Tuyết cầu tình, hắn hận Mộ Dung Tuyết lại càng sâu.
Nàng muốn không ngừng phải lấy được người của nam nhân này, còn phải triệt để có được tim của hắn. Nếu không, hôm nay là xuân hoa chính mậu, nhưng hoa sẽ điêu linh theo năm tháng. Không có tính yêu, quan hệ giữa bọn họ sớm muộn vẫn là kết thúc.
Như vậy, ngay cả Mộ Dung Tuyết từ trước đến nay thông minh đều bị gạt. Mắt thấy Hương Nhứ chỉa vào tam gia đang nóng giận vì mình cầu tình, nàng thực sự cảm động.
Ba!
Lúc Mộ Dung Tuyết phân tâm, tam gia nâng Hương Nhứ, tiến lên lại Mộ Dung Tuyết một bạt tai. Một tay lôi áo Mộ Dung Tuyết, một tay kháp cổ của nàng: “Nói, người nam nhân kia rốt cuộc là ai?”
“Không…Không biết!” Mộ Dung Tuyết quật cường nhìn tam gia, chống lại hai tròng mắt lửa giận thiêu đốt của hắn, lòng của nàng phác thông phác thông nhảy lợi hại,
Cự ly gần kề như vậy, tam gia tựa hồ có thể nghe được tiếng tim đập mãnh liệt của Mộ Dung Tuyết. Tay, dần dần thả lỏng, hắn dùng sức hất người lên mặt đất, khẩu khí lạnh như băng nói rằng: “Ngươi không nóim bổn vương sẽ có biện pháp để ngươi nói.”
Mộ Dung Tuyết hơi bị run lên, cảm giác được âm khí bức đến, lần thứ hai vì tiểu Cẩm lo lắng.
“Người đến!” Tam gia xoay người nhìn về phía ngoài cửa, chắp tay sau lưng gầm nhẹ nói.
Văn Mặc nghe được hoán thanh từ ngoài cửa tiến đến, hắn không đành lòng thấy tiểu Cẩm bị phạt, chỉ có thể mang chuyện này giao cho thủ hạ của hắn làm, lo lắng đề phòng hầu ở viện môn.
Tam gia liếc Văn Mặc một mắt, khẩu khí bình thản ra lệnh: “Chém hai tay của tiểu Cẩm, móc mắt của nàng, sau đó ném khỏi vương phủ.”
“Vương gia!” Văn Mặc sợ đến mở to hai mắt nhìn.
“Thế nào? Đến ngươi cũng động lòng trắc ẩn?” Tam gia đột nhiên rống lớn một câu, dùng nhãn thần nguy hiểm cảnh cáo Văn Mặc đang làm cái gì?
“Vâng!” Văn Mặc không dám công nhiên phản kháng tam gia, chỉ có thể đàng hoàng lĩnh mệnh rời khỏi gian nhà.
Mộ Dung Tuyết trừng lớn ánh mắt hoảng sợ, tiểu Cẩm tựa như tỷ muội vậy, từ nhỏ theo Mộ Dung Tuyết chịu khổ, nương coi tiểu Cẩm như nữ nhi vậy, nếu là tiểu Cẩm một không hay xảy ra, nương nhất định sẽ thương tâm chết.
Mắt thấy Văn Mặc rời khỏi cửa phòng, nàng nóng ruột lao ra ngoài cửa, lại bị tam gia lôi trở về. Nàng khủng hoảng, nàng sợ, nàng rốt cục tùng miệng hướng nam nhân này cầu xin tha thứ: “Không! Ngươi không thể làm như vậy!”
“Ngươi đồng ý nói chuyện rồi sao?” Tam gia lãnh nhiên cười, đắc ý kéo kéo khóe miệng.
“Tam gia muốn nghe cái gì?” Mộ Dung Tuyết thử để cho mình bình tĩnh chút, càng loạn lại càng không biết nên như thế nào đối phó nam nhân trước mắt.
Tam gia không có nhiều kiên trì, nếu nắm nhược điểm của nàng, sẽ không đang lãng phí thời gian. Dùng sức hất Mộ Dung Tuyết, hắn cắn răng nghiến lợi hỏi: “Hỏi người lần cuối, người nam nhân kia là ai?”
Mộ Dung Tuyết ngã nhào trên đất, lau tiên huyết ở khóe miệng, thống khổ nhắm mắt lại. Trầm mặc một lúc sau, nàng rốt cục đã mở miệng: “Là lục gia!”
Lại là hắn?
Tam gia còn tưởng rằng là đại phu dịch dung kia, không nghĩ đến lục đệ so với thứ hèn nhát còn hèn nhát hơn. Mộ Dung Tuyết quả nhiên là mị lực bất phàm,