CHƯƠNG 63: CÙNG LỤC ĐỆ HẸN HÒ
Editor: Luna Huang
Hoàng cung, lúc nhập thu rất nhiều hoa bởi vì héo tàn bị đổi thành một ít một ít bồn hoa phong phẩm chất tốt được di chủng vào trong hậu hoa viên của hoàng cung, cả vườn hồng sắc diễm lệ như lửa, cũng vì hoàng cung tăng thêm một loại phong cảnh khác.
Lúc này, hoàng thượng chính mang theo tần phi hậu cung thưởng phong diệp, nghe ca thưởng vũ, sau giờ ngọ nhìn như bình tĩnh như thường. Bởi vì, không ai sẽ nghĩ tới, cục diện như vậy sẽ có người tận lực an bài, cũng sẽ không có người nghĩ đến những bồn hoa phong diệp này của hậu hoa viên là tam gia phí hết tâm tư từ ngoài ngàn dặm suốt đêm vận tiến cung.
Cỗ kiệu của Mộ Dung Tuyết nâng tiến hậu viện của Cảnh Dương cung, sớm tin tức tốt biết hoàng hậu không ở, tài mới chọn lúc này cố ý tiến cung vấn an hoàng hậu.
(Luna: Mọi người đều ở hoàng hậu đi đâu? Lỗi to luôn)
Cỗ kiệu mới đến hậu môn, tiểu công công báo tín cho lục gia. Nghe nói Mộ Dung Tuyết tiến cung, hắn so với bất luận kẻ nào đều vui vẻ, đều hưng phấn. Phân phó công công cho người nâng cỗ kiệu của Mộ Dung Tuyết tiến trong viện của mình, để thủ vệ ngoài cửa tất cả câm miệng.
Tất cả, đều ở trong dự liệu, Mộ Dung Tuyết thuận lợi nhìn thấy lục gia mong nhớ ngày đêm mình. Từ ngày đó đến bây giờ, tròn ba buổi tối, lục gia không ngủ không ngớt, trong lòng đều là lo lắng Mộ Dung Tuyết. Tuy rằng thám tử hồi báo tam gia nhìn phân thượng của Mộ Dung Cuồng chưa truy cứu việc này, nhưng hắn vẫn không quá yên tâm.
Hôm nay, thấy Mộ Dung Tuyết bình yên vô sự xuất hiện ở trước mắt, tâm tình hắn kích động cũng không nhịn được nữa, bất cố bên cạnh còn có tiểu, tiến lên ôm thật chặt người vào trong ngực.
“Lục gia, bị người thấy truyền tới trong lỗ tai của hoàng hậu nương nương, nương nương lại trách cứ người.” Mộ Dung Tuyết bị ôm cả người không tự do, có lẽ là quen vị đạo trên người tam gia, đột nhiên bị nam nhân ôm như thế, nàng cũng cảm thấy nổi da gà.
Dùng sức giãy ra khỏi ngực của hắn nàng ngượng ngùng cúi đầu. Nàng biết người của tam gia đang ở phụ cận, nhìn mình chằm chằm, hình dạng giả trang là được, nếu là quá, trở lại nhất định sẽ có phiền phức.
“Sợ cái gì? Ai dám nói lung tung, cẩn thận bổn vương cắt đầu lưỡi của bọn họ.” Lục gia hung tợn nói, trừng công công không thức thời một mắt.
Đám công công không có không sợ lục gia, có đôi khi tính tình của lục gia đến, ngay cả khuyên bảo của hoàng hậu cũng không nghe, bình thường ứng với bọn hạ nhân liền theo bị ăn đại bản. Nói trắng ra là, ở Cảnh Dương cung, hắn chính là thiên, hoàng hậu sủng ái hắn so với sủng ái thái tử gia lợi hại hơn.
Cửa bị công công thuận lợi đóng, ở trong lòng Mộ Dung Tuyết rùng mình một cái. Đây chính là địa phương của lục gia, đóng cửa lại dù cho không có gì cũng sẽ cho người hiểu lầm, linh cơ khẽ động, nàng làm bộ ho khan .
“Bị cảm lạnh, hay là hắn…” Câu nói kế tiếp lục gia nói không được, trong lòng chỉ hận bản thân quá vô dụng, đến nữ nhân yêu mến cũng không bảo vệ được.
Mộ Dung Tuyết cúi đầu nức nở, dư quang thấy đau lòng trên mặt lục gia, lau nước mắt chỉ cửa đóng chặt nói rằng: “Lục gia vẫn là đem mở cửa đi, đóng cửa lại để thần thiếp nghĩ đến chuyện không nên suy nghĩ, thần thiếp…Ô ô…”
Nói xong, Mộ Dung Tuyết khóc lớn lên khóc lớn lên. Lục gia nhìn ở trong mắt càng đau lòng, không dám hỏi nhiều, thành thật mở cửa.
Cửa mở ra, Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu lên, nước mắt tuôn ra viền mắt, nàng cảm kích khom người: “Cảm tạ lượng giải của lục gia.”
“Tuyết nhi, nàng đừng như vậy. Như vậy sẽ làm bổn vương cảm thấy nàng càng thêm xa lạ đổi với bổn vương, bổn vương không cần, không cần loại cự ly đáng sợ này.” Thống khổ lục gia áp lực đã lâu bạo phát, nhịn không được lần thứ hai ôm lấy Mộ Dung Tuyết, thật chặt không nỡ buông ra.
Ai…
Lại là một nam nhân vì tình mà khổ, xem ra Mộ Dung Cuồng để Mộ Dung Tuyết việc làm so với tự mình biết còn nhiều hơn. Hắn để Mộ Dung Tuyết tiếp cận lục gia, mục đích chân chính chỉ sợ không phải nam nhân này, mà là khơi mào đấu tranh của nam nhân này cùng tam gia, sau đó hắn làm ngư ông thủ lợi.
Sợ bị lục gia hoài nghi, Mộ Dung Tuyết không dám cố sức đẩy lục gia ra, chỉ có thể nhẹ nhàng mà ly khai ngực của hắn, vang lên thanh âm ôn nhu như nước nói rằng: “Đúng rồi, ngày ấy sau khi ngươi rời khỏi, hắn giận đùng đùng đến tìm phiền phức cho bổn cung, ngươi không có bị thương chứ?”
(Luna: Lúc xưng thần thiếp lúc xưng bổn cung, không hiểu nỗi luôn)
Hừ!
Nhắc tới việc ngày đó, lục gia vẻ mặt đắc ý, khóe miệng câu dẫn ra cười châm chọc, khẩu khí nói chuyện cũng thay đổi rất nhiều: “Vốn tưởng rằng võ công của tam ca đạt đến tới trình độ nào? Không nghĩ vẫn bị Tư Đồ lão sư dễ dàng đả thương, xem ra hắn cũng không cường đại như vậy như trong truyền thuyết.”
“Tư Đồ lão sư?” Mộ Dung Tuyết giả vờ không hiểu hỏi, kỳ thực trong lòng đã nghĩ đến có thể đánh bại tam gia, người họ Mộ Dung sẽ là ai? Chỉ cần xác định xong trong miệng lục gia, nàng là có thể trở lại phục mệnh, khi đó có thể nhận tiểu Cẩm về.
Tiểu Cẩm đáng thương, ba ngày này khẳng định sống cuộc sống sống không bằng chết, cũng không biết thương do đại bản đã lành chưa? Nàng thật lo lắng nha đầu kia không chờ được bản thân.
“Nàng có nghe nói nghe nói ẩn sĩ phi thiên chưa?” Lục gia đắc ý tiến đến bên người Mộ Dung Tuyết, ẩn tình đưa tình lôi kéo tay nàng, nhìn qua tựa như hạ nỗ lực rất lớn: “Nàng yên tâm, bổn vương nhất định gia tăng thời gian cùng lão sư học công phu, tổng có một ngày để hắn trở thành bại tướng dưới tay bổn vương.”
“Ân!” Mộ Dung Tuyết không yên lòng gật đầu, có được đáp án, hiện tại nàng không kịp chờ đợi muốn ly khai cái địa phương quỷ quái đáng ghét này.
“Tuyết nhi…” Lục gia còn muốn nói nhiều dỗ ngon dỗ ngọt, bị Mộ Dung Tuyết che miệng.
Mộ Dung Tuyết lắc đầu, nước mắt lả chả nhìn hắn, thanh âm ngọt ngào tựa như có thể hòa tan nhân tâm nói rằng: “Tâm tư của lục gia, thần thiếp biết, muốn làm đại sự phải nhịn được. Trước khi ngươi chưa có nắm chắc đối phó tam gia, tốt nhất đừng làm hắn tức giận nữa.”
Nguyên lai