CHƯƠNG 67: NGƯƠI RẤT QUÁ PHẬN
Editor: Luna Huang
Ha ha ha! Ha ha ha!
Tiếng cười cuồng ngạo, không sai biệt lắm làm cho cả Điệp viên đều có thể nghe được.
Phượng Điệp điên cuồng mà cười, đắc ý cười, làm càn cười. Nằm mộng cũng nghĩ đến tam gia còn có thể hạ thủ với Mộ Dung Tuyết, quả thực tựa như nằm mơ một dạng.
“Chủ tử, ngươi vẫn là nhỏ giọng một chút, nếu là bị người của viện tử khác nghe được, sợ rằng…” Băng nhi lo lắng sợ nhìn chủ tử, nàng không muốn nhìn thấy chủ tử bị phạt, miễn cho liên lụy đến bản thân.
Hừ!
Phượng Điệp lạnh lùng hừ một cái, uống hớp trà. Liếc ngang nhìn về phía Băng nhi, lạnh lùng nói rằng: “Thế nào? Ngươi còn có thể có đồng tình tâm?”
“Chủ tử, Băng nhi không phải là đồng tình tiện nhân kia. Chỉ là, chủ tử lẽ nào không có phát hiện Hương Nhứ tiện nhân kia tuy rằng cũng hận Mộ Dung Tuyết, lại không biểu hiện ra ngoài.” Băng nhi tiểu tâm dực dực mang lời trong lòng nói cho chủ tử, hy vọng chủ tử có thể chú ý nữ nhân tên Hương Nhứ kia nhiều một chút.
Phượng Điệp vốn định tức giận, nhìn ánh mắt chân thành của Băng nhi, nàng lại dần dần tỉnh táo lại. Suy tư nửa ngày, phát hiện Hương Nhứ quả nhiên tựa như Băng nhi nói vậy, mỗi lần Mộ Dung Tuyết gặp chuyện không may nhất định sẽ làm người tốt. Mà, tam gia chưa bao giờ chọn mao bệnh của Hương Nhứ, thật là mỗi lần từ bên ngoài trở về cũng sẽ mang vài thứ cho Hương Nhứ.
Việc này nàng vốn là không biết, là mấy ngày trước đây thời gian kinh qua hàng lang, nghe đám người dưới của Lương thúc nói. Lúc đó nàng hết sức tức giận, nhưng cũng rất là không giải thích được.
“Chủ tử, người uống trà!” Băng nhi vì chủ tử chuẩn bị trà nóng, giảo hoạt quay tròng mắt. Chờ chủ tử tiếp nhận trà, nàng vừa khẩn trương hề hề đóng cửa lại.
“Ngươi có biện pháp?” Phượng Điệp nhìn hình dạng thần kinh hề hề của Băng nhi, dừng một chút phân phó nói: “Chỉ cần ngươi có biện pháp giúp bổn cô nương đánh đuổi tiểu tiện nhân Hương Nhứ kia, bổn cô nương khẳng định có thưởng thật lớn.”
“Nô tỳ không cầu được thưởng, chỉ muốn chủ tử có thể leo lên bảo tọa Vương phi.” Băng nhi miệng lưỡi trơn tru, nịnh hót há mồm liền nói ra.
Ha ha ha…
Phượng Điệp thẩm thị Băng nhi giảo hoạt, Băng nhi thấu đi tới bên tai nàng một trận nói thầm, trên mặt nàng lộ ra tiếu ý âm trầm cực kỳ.
…
Mẫu Đơn thu được tin tức này càng vui vẻ hơn so với Phượng Điệp, thiếu Mộ Dung Tuyết, đối với nàng mà nói tuyệt đối so với thiếu một trong hai người khác càng thống khoái hơn.
Uống quỳnh tương ngọc dịch, nghe tiếng đàn lang lãng. Lúc này, tâm tình của nàng so với mùa xuân hoa nở còn xán lạn hơn. Chỉ cần Mộ Dung Tuyết rời khỏi, hai người khác tuyệt đối không phải là đối thủ của mình.
“Chủ tử, đây là Lâm tướng quân đưa tới.” Châu nhi đem trân châu phấn vừa đưa tới trình trước mặt Mẫu Đơn, mỉm cười nịnh hót nhìn qua rất dối trá.
Mẫu Đơn nhìn cũng không nhìn một mắt, ngẩng đầu nhìn về phía nhạc sự đang ngồi ở trong đình. Nhạc sư này phí không ít tâm tư mới tìm trở về, cầm nghệ siêu quần không nói, lớn lên cũng là tuấn lãng như vậy, nàng nhìn đến tâm hoa nộ phóng, đều lười hỏi đến tam gia ngày hôm nay qua đêm ở viện nào.
Châu nhi theo đường nhìn của chủ tử nhìn lại, nhìn về phía nam nhân tuấn tú trong đình, vẻ mặt nàng sắc mặt vui mừng cắn cắn môi, bắt đầu ý nghĩ kỳ quái.
“Ngươi nói trên đời này làm sao có thể có nhạc sự tuấn tú như vậy, tiếng đàn xuất thần nhập hóa, nói tới nói lui cũng để cho người cảm thấy bội cảm thân thiết. Người như vậy không tiến cung, quả thực chính là lãng phí.” Mẫu Đơn lại là một trận lẩm bẩm, mâu quang hiện ra sắc thái mập mờ.
Chỉ là, lúc này bên ngoài quá mức nguy hiểm. Nên, nàng cũng chỉ có thể như ngắm hoa vậy thưởng thức mỹ nam trước mắt. Lơ đãng ngước mắt, nàng nhìn thấy mị hoặc trong mắt Châu nhi. Lãnh nhiên cười, nàng lạnh nhạt nói: “Cũng không biết nam nhân này có thê thiếp chưa?”
Ách…
Châu nhi cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt đỏ bừng cúi đầu. Hồi lâu, mới điều chỉnh tốt tâm tình thấp giọng nói rằng: “Chắc chắn nam nhân như vậy từ lâu thú thê sinh tử rồi đi?”
“Ngươi đi hỏi một chút?” Mẫu Đơn biết Châu nhi xuân tâm đại động, cố ý nói như vậy.
“Vâng!” Châu nhi tự nhiên vạn phần mừng rỡ, hạ thấp người đi lên đình, đi tới bên người nhạc sư cúi đầu nhỏ giọng hỏi: “Chủ tử nhà của chúng ta hỏi đã thành hôn chưa?”
Nhạc sư chống lại ánh mắt của Châu nhi, ngượng ngùng mặt đỏ đến cổ, ngón tay sảo hơi dùng lực một chút, tiếng đàn tẩu điều. Hắn nhát gan vội vàng đem tiếng đàn bát hồi nguyên điều, mới thấp giọng hồi lời: “Tại hạ chưa thành thân, nếu Mẫu Đơn muốn vì tại hạ điểm uyên ương phổ, vậy không cần làm phiền. Tại hạ sớm đã có cô nương ngưỡng mộ trong lòng, cảm tạ hảo ý của Mẫu Đơn cô nương.”
Châu nhi nghe xong lòng tràn đầy thất vọng, nhưng trên mặt vẫn là bảo trì mỉm cười, hạ thấp người đi ra đình, hôi lưu lưu hồi chủ tử.
Nghe ra thất vọng trong khẩu khí của Châu nhi, khóe mắt Mẫu Đơn giương lên, dấu chấm hỏi trong đầu chuyển: “Ngươi nhìn qua thật thích nhạc sư này, nếu là bổn cô nương có biện pháp để hắn thú ngươi, ngươi làm sao hồi báo?”
“Đây…” Châu nhi nghe xong, lúc này vẻ mặt vui sướng. Thời gian cùng chủ tử tuy rằng không lâu, nhưng nàng biết chủ tử muốn lấy thứ gì rất ít không đạt được.
“Nếu không thì xem như chủ tử chưa nói.” Mẫu Đơn thấy Châu nhi do dự, tức khắc đã mở miệng.
“Không không không! Có chủ tử làm chủ, đó là vinh hạnh của Châu nhi. Chỉ cần Châu nhi có thể làm, Châu nhi nhất định sẽ tận lực vì chủ tử làm.” Châu nhi lòng tràn đầy vui vẻ đáp ứng.
Xưa nay nha đầu muốn tìm nhà chồng, phải chủ tử gật đầu. Nhưng, không phải là chủ tử nào cũng sẽ tốt bụng như vậy, nhiều người làm đến già vẫn là một lão khuê nữ. Hôm nay chủ tử khai kim khẩu, còn có thể hứa một người có như thế, trong lòng nàng cảm kích, lại hưng phấn, vểnh tai nghe chủ tử phân phó.
Mẫu Đơn cười trộm ở trong lòng, không nghĩ nha đầu này dễ dàng bị câu như vậy. Ngoắc ngoắc tay Châu nhi, Châu nhi tiến tới lắng nghe phân phó của nàng.
“Chủ tử!” Châu nhi hô quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt phát thanh nhìn chủ tử, lắc đầu như trống lắc.
“Yên tâm, ngươi không muốn ta cũng sẽ không ép ngươi. Bất