CHƯƠNG 66: CHẠY KHÔNG KHỎI TRỜI NẮNG
Editor: Luna Huang
Mộ Dung Tuyết từ thời khắc ra khỏi Phúc Thụy đường bắt đầu mí mắt giật liên tục, chờ cỗ kiệu đến cửa vương phủ, mí mắt chảy nước mắt. Đi xuống kiệu, lấy tay lau mí mắt, ngẩng đầu nhìn về phía môn biển của Khiếu vương phủ, chợt cảm thấy ba chữ này rất chói mắt.
“Chủ tử, bên ngoài gió lớn, người vẫn là mau vào đi thôi?” Linh nhi cũng có cái loại bất an này, bất an kỳ quái, đỡ chủ tử đi vào trong.
Ân!
Mộ Dung Tuyết gật đầu, cất bước đến gần vương phủ, đi vào Mộng viên của mình.
Viện tử một mảnh an tĩnh, đã không có nghênh tiếp của tiểu Cẩm, lòng của nàng luôn cảm thấy có chút không đãng. Kỳ quái hơn chính là Chiêu nhi cùng hai người khác cũng đều không ở trong sân, cũng chưa thấy bọn họ ra nghênh tiếp, loại không đãng này để cho nàng hoảng hốt.
Từ hôm qua bắt đầu, nàng đã dọn về gian nhà lúc đầu. Lúc này, đại môn của gian nhà mở rộng, bên trong nhìn qua trống rỗng, nhưng nàng lại có thể cảm giác được hình như có người bên trong.
Bước ra vài bước, phát hiện Linh nhi không đuổi theo, đang muốn quay đầu lại liếc mắt nhìn, nghe được trong phòng truyền đến tiếng bước chân. Lòng của nàng đột nhiên mãnh liệt nhảy lên, ngẩng đầu, chỉ thấy tam gia vẻ mặt tức giận đứng ở bên trong.
“Thần thiếp gặp qua tam gia!” Nàng vào cửa hành qua lễ cho hắn.
Ba!
Mặt tam gia như hàn băng, xuất thủ không lưu tình chút nào, một bạt tai đánh cho Mộ Dung Tuyết rơi vào trên bàn, cái trán của Mộ Dung Tuyết chảy tiên huyết, hắn như trước mặt không đổi sắc đi tới túm cổ áo của Mộ Dung Tuyết lên. Lại liên tục đánh mất bạt tai, đánh cho nàng đầu choáng váng.
Loảng xoảng lang!
Cái chén trên bàn rơi xuống, hắn nhặt lên mảnh nhỏ trên đất, đi bước một ép Mộ Dung Tuyết thối lui đến bên tường.
“Tam gia… Tam gia người trước bớt giận! Tam gia!” Linh nhi biết tình huống không ổn, không để ý sinh tử của mình vọt vào che ở trước mặt Mộ Dung Tuyết.
Tam gia không khách khí chút nào một cước đá văng Linh nhi, thật chặt cầm mảnh nhỏ, mặc cho mảnh nhỏ rạch da của mình, tiên huyết tích lạc, hắn vẫn không cảm giác được đau nhức. Ngồi xổm xuống, nhìn Mộ Dung Tuyết hốt hoảng, đem mảnh nhỏ đưa về phía khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ của nàng.
Không!
(Luna: Cha này biến thái đến độ không thể biến thái hơn được nữa)
Hắn điên rồi! Hắn nhất định là điên rồi!
Mộ Dung Tuyết khó có thể tin lắc đầu, hắn lại còn hạ ngoan thủ với mình, dưới tình huống cái gì cũng không hỏi rõ ràng.
“Ngươi đồ đê tiện này, mê hoặc lục đệ, hiện tại rồi hướng thái tử gia hứng thú. Đừng tưởng rằng bổn vương không dám hưu ngươi, bổn vương có thể lập tức cho ngươi vô mặt mũi chạy trở về tướng phủ. Nương ngươi bởi vì ngươi mà bị trách phạt, bổn vương tin tưởng Mộ Dung Cuồng nhất định sẽ hảo hảo hầu hạ hai mẫu nữ các ngươi.” Tam gia nói từng câu từng chữ, mảnh nhỏ trên tay cắt mặt của nàng.
Một đường, hai đường, ba đường, tiên huyết một giọt tích rơi trên mặt đất, trên tay, trên y phục.
Mộ Dung Tuyết không có phản kháng, cũng không có tách ra, tuyệt vọng nhìn người nam nhân trước mắt này. Hắn cho rằng gương mặt này bị hủy, có thể làm cho mình khăng khăng một mực thuần phục hắn? Vẫn cảm thấy hắn không chỉ có thể nắm người của chính mình trong tay, còn đã nắm tim của mình trong tay.
Ha ha… Ha ha ha…
Nàng đột nhiên điên cuồng mà cười, nước mắt cũng theo tuôn ra viền mắt, nàng nhìn thẳng máu tươi đầy tay máu tươi đầy tay. Tam gia trong lúc nhất thời cũng mắt choáng váng, buông tay ra, mảnh nhỏ dính đầy tiên huyết rơi trên mặt đất.
Chỉ chốc lát, tam gia lấy lại tinh thần, phát điên hô to: “Người đến! Mau đưa Lý Huyền đến cho bổn vương!”
Vừa đi ra bên ngoài viện tử làm việc trở về tiểu Cổ nghe được thanh âm phát cuồng của tam gia, ném chỗi cầm trong tay xuống đất, nhanh chân chạy khỏi viện tử.
Linh nhi leo đến bên chân chủ tử, hai chân run đỡ cái ghế bên cạnh đứng lên, luống cuống tay chân không biết nên làm sao vì chủ tử xử lý vết thương?
Mộ Dung Tuyết hoành mắt nhìn tam gia, lạnh lùng hỏi: “Ngươi vì sao không trực tiếp giết bổn cung?”
“Mơ tưởng! Bổn vương sẽ không tiện nghi ngươi.” Tam gia chống lại mâu quang tràn đầy tức giận của Mộ Dung Tuyết, hiển nhiên không muốn thừa nhận sai lầm của mình.
“Như vậy tùy Vương gia rồi.” Mộ Dung Tuyết lãnh nhiên cười, cũng không biết nên có bao nhiêu diện mục khứ nam nhân này.
Lãnh tĩnh, nữ nhân này lãnh tĩnh phải nhường tam gia cảm thấy sợ. Cho dù là nam nhân, đều rất khó làm được như nsngf vậy, hủy dung còn không phải việc nhỏ. Lần trước để cho nàng đụng phải thần y, lúc này, hắn cũng sẽ không lại để cho cái mặt này bày bất luận cái diễm lệ gì nữa.
Nghe tin chạy tới Lý Huyền xuất hiện ở cửa phòng, tiểu Cẩm hầu như mỗi ngày ăn đại bản, hắn lo lắng mỗi đêm mất ngủ. Hôm nay thấy Mộ Dung Tuyết hoàn toàn thay đổi, hắn có loại chấn động như đột nhiên bị sét đánh.
“Nương nương!” Dưới tình thế cấp bách hắn đều đã quên thỉnh an tam gia.
“Giao cho ngươi!” Tam gia nửa khắc cũng không muốn dừng lại, hung ác, không chỉ có chưa để Mộ Dung Tuyết có nửa điểm hối cải, còn để nữ nhân này nhìn qua càng thêm quật cường.
“Tam gia…vâng!” Lý Huyền do dự nửa ngày mới ứng tiếng, không rõ tam gia vì sao phải hạ ngoan thủ lần thứ hai với Mộ Dung Tuyết?
“Chờ một chút!” Mộ Dung Tuyết đột nhiên hét lớn một tiếng.
Đi tới cửa tam gia ngừng bước chân, không quay đầu lại, khẩu khí lạnh như băng hỏi: “Chuyện gì?”
“Ngươi đã nói, chỉ cần thần thiếp giúp ngươi tìm xong tin tức, ngươi có thể tiểu Cẩm tiểu Cẩm. Đường đường Vương gia, chẳng lẽ muốn nói không giữ lời với nữ tử?” Đến lúc này Mộ Dung Tuyết chưa từng quên tiểu Cẩm vẫn còn thừa thụ thống khổ, so với chính mình mạng nhỏ không chết, mệnh của tiểu Cẩm yếu đuối rất nhiều.
Nguyên lai trong lòng nàng địa vị của mình còn không bằng một nha đầu ti tiện!
Tam gia cắn nát môi, hắn không có dũng khí quay đầu lại, trong ánh mắt hiện ra hàn khí thấu xương, lần thứ hai nói chuyện khẩu khí so với ban nãy sinh ra âm trầm vài phần: “Vậy phải xem tin tức của ngươi có giá trị hay không?”
Mộ Dung Tuyết cố nén phẫn nộ, nếu không phải hiện tại không đường thối lui, nàng tuyệt đối sẽ không vô dụng như vậy mặc cho tên hỗn đản này bài bố. Trầm mặc hồi lâu, nàng tĩnh táo nói cho tam gia tin tức lấy được từ trong miệng lục