Buổi chiều ngày hôm đó thì Vũ Thiên Ái cũng không có tiết học nên cô bé đã ở nhà cùng Vũ Dạ Uyển, đến tầm hơn ba giờ chiều thì Vũ Dụ Bạch và Quan Vi Duyệt cũng đã về đến nhà.
Nhưng chưa kịp nghỉ ngơi thì Vũ Dụ Bạch đã bảo cô lên phòng nói chuyện.
Thiên Ái nhìn mẹ mình, nhưng Quan Vi Duyệt cũng chỉ nhẹ nhàng xoa đầu của con gái, nói là chuyện của người lớn, con nít không nên hỏi nhiều.
Tuy nhiên là một cô cháu gái đáo để như Thiên Ái thì làm sao khiến cô út thất vọng được, cô bé bên ngoài gật đầu nhưng sau khi chạy vào phòng liền âm thầm nhắn tin thông báo cho Đường Phục Sinh.
Trong khi Đường Phục Sinh đang nhắm mắt tận hưởng chờ buổi tối đến sẽ sang Vũ trạch thì nhận được thông báo mật từ nội gián.
Đúng rồi, nội gián của anh ở Vũ gia đích thị là đứa cháu gái quý hóa này, vốn dĩ ngay từ khi Vũ Dạ Uyển và Giản Thiên Trọng bắt đầu mối quan hệ hẹn hò thì anh đã mua chuộc Thiên Ái rồi, nên mọi nhất cử nhất động của Vũ gia đều nằm trong lòng bàn tay của anh.
Cũng nhờ công lao to lớn của Thiên Ái mà đêm qua anh mới có cơ hội ở riêng với Dạ Uyển, chứ không phải có tay trong thì làm sao anh biết được hôm nào nhà họ Vũ đông người, hôm nào thì vắng người.
Còn Vũ Dạ Uyển theo anh trai lên thư phòng, vừa vào đến thì anh hai đã khóa trái cửa lại, nhìn cô, nói:
- Chuyện của em và Thiên Trọng lại là sao đây? Chẳng phải hai đứa đang yên ổn sao?
- Không thích nữa thì chia tay thôi, chuyện này dễ hiểu mà.
Anh làm em tưởng có chuyện gì quan trọng đấy.
Vũ Dụ Bạch thật sự không hiểu nổi đứa em gái này đang nghĩ gì nữa, tốt xấu gì cô cũng là người của công chúng, không chỉ vậy mà cô còn là thiên kim tiểu thư nhà họ Vũ, lỡ đâu thanh danh của một cô gái khuê cát bị vấy bẩn thì hỏi thử sau này ai còn dám cưới nữa, không chỉ vậy mà đây còn là con gái rượu của chú tịch Tập đoàn quốc tế Vũ Thị, con gái của cựu Ảnh hậu Trang Nhược Uyển từng một thời tiếng tăm lẫy lừng, nếu bây giờ bị cho là có qua lại bất chính, hay tệ hơn chính là vướng vào scandal lăn giường với trai, thử hỏi bộ mặt của Vũ gia còn ở đâu?
- Vũ Dạ Uyển, anh nói cho em biết, chuyện tình cảm riêng tư của em thì anh không muốn quan tâm đến.
Nhưng danh tiếng của Vũ gia thì em phải đặt lên hàng đầu!
- Anh xem trọng danh tiếng của Vũ gia hơn cả thanh danh của em gái anh sao? Vũ Dụ Bạch, anh tuyệt tình như vậy sao?
- Tuyệt tình? Còn không phải anh dung túng em quá à!
Vũ Dạ Uyển giật mình, từ trước đến bây giờ có lẽ đây là lần đầu tiên cô bị anh trai của mình mắng.
Nhưng ngay sau đó thì Vũ Dụ Bạch đã lên tiếng xin lỗi, trước kia đối với anh thì em gái là báu vật vô giá, phải hết sức nâng niu và chiều chuộng, hiển nhiên là cũng không được la mắng cô.
Nhưng bây giờ khác rồi, cô cũng đã mười tám tuổi, đủ tuổi trưởng thành để suy nghĩ cho đại cuộc rồi.
Trước kia Vũ Dụ Bạch không quan tâm cô muốn thiên vị ai, đề bạt ai hay thậm chí là có tình cảm với ai.
Vì anh nghĩ đó chỉ là loại tình cảm ngây thơ thuần khiết, không sớm thì muộn cũng sẽ phai tàn.
Nhưng bây giờ cô là người của công chúng, mọi nhất cử nhất động của cô đều có thể kéo Vũ gia đi xuống.
Anh còn có gia đình của mình, không thể đứng trơ mắt nhìn Vũ thị bị liên lụy, có thể nói anh vô tình cũng được, nhưng Vũ thị là tâm huyết của Vũ gia, Thống Nhất lại là tâm huyết duy nhất của Vũ Dụ Bạch, trước kia vì để giữ lại Thống Nhất mà suýt chút nữa anh bị cha mẹ đánh đến chết.
- Anh hai...!Hôm nay anh sao vậy? Sao đột nhiên lại căng thẳng với em như vậy?
- Vũ Dạ Uyển, em cho anh là tàn nhẫn, tuyệt tình gì cũng được.
Nhưng anh mong em đừng đem rắc rối về Thống Nhất nữa, trước kia em nằng nặc một, hai đòi Đường Phục Sinh, anh cũng đem cậu ta về cho em.
Sau đó thì sao? Sau đó em nằng nặc đòi Từ Hoàng Túc, anh cũng dùng hết khả năng đưa cậu ấy về nhưng cậu ấy không về.
Bây giờ? Em từ bỏ Phục Sinh, chấp nhận tình cảm của Giản Thiên Trọng...!Cuối cùng? Cuối