"Vì sao lúc trước chị rời đi mà không nói một lời nào?"
"Bởi vì tôi không muốn gây thêm rắc rối cho cậu.
"
"Nhưng chị làm cho tôi có cảm giác tội lỗi.
"
"Đừng cảm thấy tội lỗi, cậu không nợ tôi bất cứ điều gì cả, từ trước đến hiện tại đều là tôi tự nguyện.
Tôi nguyện ý vì cậu làm những việc đó, cũng nguyện ý không gây ra rắc rối gì cho cậu, tôi hy vọng cậu được vui vẻ, cũng hy vọng cậu được hạnh phúc…"
"Tôi đi đây.
" Cơ Như Tuyết thực sự muốn buồn nôn, hai người này quá là sến súa rồi, trước mặt cô ta lại làm cái trò chàng chàng thiếp thiếp, cô ta thật sự chịu không nổi, liền tách hai người Bàng Phi và Lâm Tĩnh Chi ra.
"Sớm biết hai người buồn nôn như vậy tôi sẽ không để cho hai người gặp mặt nhau.
" Sự thật là hối hận cũng quá trễ, tự mình lại cho bản thân thêm ngột ngạt: "Bàng Phi, anh đừng quên là anh đã có vợ rồi đấy.
"
Câu nói này, làm cho đôi mắt Lâm Tĩnh Chi chậm rãi thu lại, cúi xuống.
"Cô có thể đi ra xa một chút được không?" Người phụ nữ này không ngừng ríu rít khiến Bàng Phi vô cùng tức giận, lúc này ánh có một vài lời muốn nói với Lâm Tĩnh Chi, nhưng vì có Cơ Như Tuyết ở đây, phá hủy bầu không khí, những lời đó như thế nào đi nữa cũng không nói nên lời được.
Cơ Như Tuyết lên cơn tức giận, bổn cô nương đã giúp anh rất nhiều đó, anh ngay cả tiếng cảm ơn cũng không có sao, đã vậy còn bảo ta đi ra xa một chút, thực sự a ghét bỏ ta đến mức độ nào vậy chứ?
"Anh… anh có tin tôi giết chết cô ta không?"
Bàng Phi nhíu mày, không thể không chịu thua: "Vừa rồi là lỗi của tôi, coi như tôi xin cô, có thể đi cách xa khỏi chúng tôi một chút được không, chúng tôi có chuyện riêng cần nói?"
"Không thể! Bổn cô nương là loại người gì chứ, anh gọi thì đến không thích thì đuổi đi sao, giúp anh là vì nể mặt của anh đã đồng ý yêu cầu của tôi, tôi đây chính là người muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn vóc dáng có vóc dáng, mấu chốt chính là Bàng Phi ở cùng với một người chán ghét xấu xí như vậy, tôi nhìn thấy liền cảm thấy tức giận!"
So với cái miệng kia trong nhà Bàng Phi lại càng khiến người ta thêm tức giận!
Cơ Như Tuyết chỉ muốn giết cô ấy, còn muốn hủy đi mặt của cô ấy, cắt ngực của cô ấy…
"Này, cô quá đáng rồi đấy.
" Nói đánh liền đánh, người phụ nữ này sao ngày càng ngang ngược vô lý vậy?
Nơi này là đô thị lớn, không phải nơi cô ta làm nhiệm vụ, nói giết người là giết người, việc đó thật ngu xuẩn!
Anh ngăn cản, Cơ Như Tuyết càng thêm tức giận: "Tôi muốn giết người nào thì sẽ giết người đó, anh quản tôi được sao? Mạng của người phụ nữ này là do tôi cứu, bây giờ tôi thấy cô ta không thuận mắt nên muốn giết cô ta, tại sao lại không thể giết?"
"Thật sự không thể nói lý lẽ được mà!" Bàng Phi đẩy cô ta ra, kéo Lâm Tĩnh Chi ra phía sau mình.
Cơ Như Tuyết càng thêm hăng hái: "Một năm không gặp, anh ăn trong chén lại nhìn trong nồi, hoặc là tôi sẽ giết chết hai người, hoặc là anh thu nhận tôi, nếu không tôi sẽ dây dưa mãi với anh, để cho anh vĩnh viễn không có ngày nào được yên.
"
Hai người nhanh chóng dây dưa cùng một lúc, khó phân thắng bại.
Lâm Tĩnh Chi nhìn tình hình vô cùng lo lắng, nhưng lại không biết nên làm thế nào, vài lần muốn xông đến ngăn cản nhưng đều bị Bàng Phi đẩy ra.
Cơ Như Tuyết lần này ra tay vô cùng độc ác, hai người đánh với nhau hơn năm mươi hiệp, cuối cùng Bàng Phi cũng hơn một bậc.
"Cô đừng làm loạn nữa, cô không thể đánh thắng được tôi.
" Bàng Phi nói.
Cơ Như Tuyết không dễ dàng bỏ qua: "Được, tôi không đánh nữa, chúng ta quay lại tìm vợ của anh, tôi sẽ nói với cô ta anh cùng với người phụ nữ này tình chàng ý thiếp, để tôi xem anh xử lý như thế nào?"
"Cô Cơ.
" Lâm Tĩnh Chi không biết quan hệ giữa Cơ Như Tuyết và Bàng Phi, nhưng dựa vào trực giác của phụ nữ cũng đoán được một hai phần, sở dĩ đêm đó không nói một lời nào liền rời đi, chính là không muốn gây thêm phiền phức cho tình cảm của Bàng Phi và An Dao.
Cho nên cô nhất định phải giải thích rõ ràng: "Tôi cùng với Bàng Phi không như cô nghĩ, chúng tôi chỉ là bạn bè tốt của nhau mà thôi.
"
"Đúng không?" Phụ nữ đều có giác quan thứ sáu, người quyết đoán như Cơ Như Tuyết cũng không ngoại lệ, lời nói của Lâm Tĩnh Chi làm cho cô ta nửa tin nửa không.
Người phụ nữ này ngoại trừ biết đánh nhau một chút, trưởng thành có đơn thuần một chút, nhưng thật sự về mặc tình cảm cũng chỉ là một tờ giấy trắng.
Đa số những đứa trẻ từ nhỏ đã lớn lên trong tổ chức như cô ta mà nói, đối với tình cảm mà nói thật sự đều là một tờ giấy trắng, bởi vì từ nhỏ những thứ mà bọn họ tiếp xúc làm cho những cô gái ấy rất khó có thể hiểu được tình cảm của người bình thường là như thế nào, trước khi gặp Bàng Phi, Cơ Như Tuyết còn chưa biết sự rung động giữa nam nữ là gì.
Bàng Phi chính là người giúp cô mở ra tình cảm thiếu nữ của bản thân, cũng chính Bàng Phi cho cô ta biết lần đầu tiên rung động trước người khác, người đàn ông đầu tiên xâm nhập vào trong tim cô, cho cô ta nhận định nếu không phải là người này thì không gả cho ai khác nữa!
Vui, buồn, yêu, hận của cô ta đều xuất phát từ Bàng Phi mà ra, hiện tại Lâm Tĩnh Chi xóa bỏ quan hệ giữa cô ấy và Bàng Phi, nên cô ta cũng không còn gì để tức giận.
"Có!" Lâm Tĩnh Chi nhìn về phía Bàng Phi, trên miệng nở một nụ cười: "Chúng tôi vĩnh viễn là bạn thân nhất.
"
Cơ Như Tuyết cũng nhìn về phía Bàng Phi: "Anh nói xem.
"
Bàng Phi không muốn nói gì, bạn thân, từ này nếu dùng với Lâm Tĩnh Chi cũng không đủ, cô ấy là hồng nhan tri kỷ của Bàng Phi, là người phụ nữ mà anh muốn dùng cả đời để bảo vệ.
Chỉ là…
"Cô xem cô xem, tôi biết ngay là anh ta đối với cô không đơn giản như vậy mà.
" Cơ Như Tuyết tức giận liền cắt nát viên kẹo trong miệng, sau đó "ngấu nghiến" ăn.
Tính huống giữa ba người rất khó xử, cuối cùng vẫn là Lâm Tĩnh Chi phá vỡ sự lúng túng này, cô ấy liền nói muốn tìm một chỗ ngồi xuống chậm rãi nói chuyện.
Gần đó có một phòng trà, ba người chọn vị trí gần cửa sổ trên lầu, có thể nhìn thấy xe cộ bên ngoài qua lại.
Toàn bộ đoạn đường Cơ Như Tuyết cứ nhìn chằm chằm Bàng Phi bên cạnh, giống như nhìn thế nào cũng không đủ, dọc theo đường đi thu hút không ít người chú ý.
Ba người sau khi ngồi xuống, Cơ Như Tuyết cũng cố tình ngồi xuống bên cạnh Bàng Phi, dù sao thì cô ta muốn một tấc cũng không rời Bàng Phi.
Bàng Phi nói cô ta cũng không nghe, cũng lười nói, hoàn toàn