Bàng Phi không thèm để ý đến tin nhắn của Cơ Như Tuyết mà cùng An Dao ăn cơm trưa, sau đó không nghỉ ngơi mà cải thiện tình hình của nhà hàng và tài liệu trước kia.
Trong lúc này lại xảy ra một chuyện ngoài lề, thật ra cũng không coi là chuyện ngoài lề, chính là lúc Bàng Phi viết chữ, An Dao phát hiện ra nét chữ này rất quen thuộc, bỗng nhiên nhớ tới nét chữ ở bản kế hoạch viết tay mà Lâm Tĩnh Chi giao cho cô cùng với nét chữ của Bàng Phi rất giống nhau.
Cô thầm so sánh đối chiếu một chút, đúng là rất giống, mà bản kế hoạch này nảy sinh mối nguy là ở nhà hàng, là Lâm Tĩnh Chi giao cho cô sau khi Bàng Phi đề nghị cô sửa đổi.
Từ trước tới giờ cô đều cho rằng bản kế hoạch là do Lâm Tĩnh Chi làm, bây giờ mới biết được hóa ra là Bàng Phi đã làm bản kế hoạch đó.
Tâm tình cô lúc này như dậy sóng, bản kế hoạch thông qua Lâm Tĩnh Chi để giao lại cho cô, rõ ràng quan hệ giữa hai người bọn họ từ lúc đó đã không bình thường, vả lại Bàng Phi tỉ mỉ làm bản kế hoạch nhưng lại không tự tay giao cho cô, còn không phải bởi vì An Dao cô lúc ấy quá mức phiến diện hay sao…
Chung quy cũng chỉ là chuyện bên lề, An Dao cũng không để trong lòng, bởi vì cũng sắp đến lúc gặp mặt công ty đầu tư rồi.
Toàn thể nhân viên nhà hàng đều ra mặt nghênh đón, An Dao đứng ở đằng trước, Bàng Phi đứng bên cạnh cô.
Nhân viên của Tuyết Lị cuối cùng cũng đến, đi ngay trước mặt chính là một cô gái trẻ tuổi ăn mặc phong cách thời thượng, đeo kính râm che gần nửa mặt.
An Dao không khỏi âm thầm tặc lưỡi, không ngờ người phụ trách của Tuyết Lị lại trẻ như vậy.
Từ xa Bàng Phi đã cảm thấy được dáng vẻ diêm dúa cùng hơi thở toát ra từ người Cơ Như Tuyết, thật là đau đầu, cô gái này rốt cuộc muốn gì?
Hôm qua vừa mới quấy rầy anh, hôm nay lại xuất hiện ở đây, đúng là dai như đỉa.
"Hello, miss An, I am Jiruxue (Cơ Như Tuyết)…" Đối phương không chỉ trẻ tuổi xinh đẹp, mà còn có học thức uyên bác, cô ta phát âm chuẩn đến An Dao cũng phải khâm phục không thôi.
Sau khi bắt tay với Cơ Như Tuyết, An Dao nghiêm túc giới thiệu tình hình phát triển của nhà hàng trong thời điểm hiện tại, từ khi sáng lập đến khi phát triển, rồi kể đến thành tích đã đạt được, hầu như cô đã nói hết những cố gắng của cô mấy năm nay, hơi lạ một cái chính là dường như đối phương không có gì hứng thú?
An Dao không khỏi thấp thỏm, hiện tại tầm nhìn của công ty đầu tư đều rất nham hiểm, cách chọn lựa cũng vô cùng khắt khe, thực ra, trong lòng cô cũng đã hết hi vọng, nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội lần này thì không biết phải chờ đợi đến khi nào?
"Miss Ji (Cơ)……" An Dao không muốn từ bỏ một cách dễ dàng như vậy, tập trung, nhấn mạnh giới thiệu hạng mục mà Tuyết Lị sắp sửa đầu tư.
Bản kế hoạch này không thể bắt bẻ, chắc chắn đối phương sẽ có động thái.
Cơ Như Tuyết nhận ra nét chữ của Bàng Phi, bản kế hoạch này rõ ràng là do Bàng Phi làm.
Nội dung bản kế hoạch này không tồi, nhưng…
"Tổng giám đốc An.
"
Cơ Như Tuyết nói bằng tiếng phổ thông, An Dao khẩn trương trả lời: "Cô cứ nói.
"
"Bản kế hoạch của cô viết không tồi nhưng vẫn không đủ thuyết phục tôi đầu tư vào công ty cô, cô hãy xem xét lại.
"
An Dao khó hiểu, bản kế hoạch này viết rất đầy đủ và chi tiết, thậm chí bao gồm phân tích thị trường, định hướng tương lai, kế hoạch phát triển, cô thật sự không còn gì để bổ sung.
"Trưởng phòng Cơ…"
Cơ Như Tuyết giơ một ngón tay lắc lắc: "No no no, không phải trưởng phòng, là chủ tịch.
"
"Chủ tịch Cơ, tôi không biết cô còn cần lí do nào nữa, tôi cảm thấy, tôi cảm thấy bản kế hoạch này viết đã rất đầy đủ.
"
"A, cũng giống như hàng trăm bản kế hoạch tôi nhìn thấy hàng ngày, cô hãy nói cho tôi, vì sao tôi phải lựa chọn cô?"
"Bởi vì định hướng của chúng tôi rất rõ ràng, bởi vì chúng tôi đã chuẩn bị rất kỹ càng.
Có lẽ mỗi ngày cô có thể thấy hàng trăm bản kế hoạch khác nhau nhưng tôi tin rằng tuyệt đối không có bản kế hoạch nào tổng quan và hoàn thiện như của chúng tôi.
"
"Hơn nữa, công ty chúng tôi chỉ là chuyển giao, chúng tôi có cơ sở kinh tế cùng mạng lưới nhất định.
Mỗi ngành sản xuất đều có lúc thị trường bão hòa, nhưng không phải ngành sản xuất nào cũng có thể thích ứng luôn với thị trường.
Nhưng chúng tôi có thể, An Bảo vĩnh viễn là ngành sản xuất không bị đào thải khỏi thị trường.
"
"Cạnh tranh cũng không đại diện cho đào thải, chỉ có chịu không nổi khảo nghiệm của thị trường mới có thể bị đào thải, tôi tin rằng chúng tôi có thể làm tốt, cũng tin rằng chúng tôi sẽ hoàn thành hạng mục này một cách xuất sắc.
"
"A!" Cơ Như Tuyết nhìn An Dao từ trên xuống dưới, đúng là cũng có chút tài năng, vậy cũng không thể làm khó cô.
Nhưng thế cũng có ý nghĩa, nếu không cô ta sẽ hoài nghi Bàng Phi có phải mắt mù hay không mà sẽ coi trọng một cô gái bình thường?
Vỗ tay!
Một đám người đứng phía sau Cơ Như Tuyết cũng vỗ tay theo!
An Dao mỉm cười, cô nghĩ tình hình đã chuyển biến, cũng không uổng công cả đêm cô chuẩn bị.
"Nói rất hay, đáng tiếc vẫn chưa thuyết phục tôi.
"
Nụ cười An Dao tắt ngấm trên gương mặt cô, cô gái thời thượng này cứ như không muốn đầu tư vào hạng mục của cô vậy.
"Chủ tịch Cơ, tôi cũng đã nói nhiều như vậy, cô vẫn không hài lòng như cũ, tôi nghĩ, rõ ràng cô không muốn đầu tư hạng mục này đúng không?"
"Tôi không muốn đầu tư hạng mục của cô vậy hôm nay tôi tới đây làm gì?" Cơ Như Tuyết biết rõ nhưng vẫn hỏi.
An Dao vẫn không hiểu ý tứ của cô ta, cô cũng muốn biết lý do tại sao cô ta lại như vậy?
Tác phong làm việc của cô ta trước giờ luôn như vậy hay là cô ta có mục đích khác?
"Chủ tịch Cơ, cô có thể nói rõ hơn không?"
Cơ Như Tuyết đi đến trước mặt Bàng Phi, khóe môi cô ta khẽ nhếch lên: "Muốn tôi đầu tư cũng được nhưng cô phải đồng ý với tôi một việc.
"
"Cô cứ việc nói.
" An Dao không hề phát giác mà trực tiếp đáp ứng cô ta.
Cơ Như Tuyết lập tức buột miệng thốt ra: "Cô hãy nói ra việc cô làm có lỗi với anh ta trước mặt mọi người.
"
Xì xầm!
Tất cả mọi người bắt đầu xì xầm to nhỏ.
Chuyện gì thế này?
Sao vị chủ tịch Tuyết Lị này lại nhắc tới chuyện của An Dao cùng Bàng Phi chứ?
Chuyện của An Dao và Bàng Phi thì liên quan gì đến chủ tịch của