"Bước chân có lực." Võ quán Tứ Hải không hổ là võ quán Tứ Hải, bạn bè đông đảo, đôi khi cũng sẽ dẫn đến những loại người không có phận sự đến gây sự, nên chắc chắn lực lượng bảo vệ cũng vô cùng hùng hậu.
Không bao lâu sau, mười nhân viên bảo vệ mặc đồng phục thống nhất đi ra, trong tay bọn họ không có bất kỳ công cụ gì, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác uy nghiêm không thể xâm phạm.
Bởi vì bảo vệ nơi này đều là quân nhân xuất ngũ.
"Các vị, đắc tội rồi." Bàng Phi nhất định phải vào võ quán Tứ Hải, ai cũng đừng nghĩ ngăn cản được.
Hai tên thủ vệ kia lui về sau một bước tạo ra một khoảng không.
Võ quán Tứ Hải có nhiều bạn bè, lại có can đảm cùng quyết đoán bậc này, làm sao có thể sợ những người đến đây gây náo loạn.
Với lại, bọn họ ra tay đều có giới hạn, chỉ muốn đuổi Bàng Phi đi mà thôi.
Nhưng Bàng Phi thì không giống vậy, đối phương đang đánh Thái Cực với anh, anh lại không thể thủ hạ lưu tình, muốn đi vào tất nhiên phải đánh bại tất cả những người này, câu "đắc tội" kia tuyệt đối không phải lời khách khí, mà là đắc tội thật sự.
Bàng Phi ra tay vẫn giữ lại chút thể diện cho người ta, nếu không những người này không chỉ bị đẩy ra đơn giản như vậy.
Bàng Phi rất nhanh đã chiến thắng tất cả mười người.
Chỉ là đánh bại nhóm người an ninh này chỉ là bước đầu tiên, khó khăn thực sự là ở phía sau.
Đội trưởng đội bảo vệ của võ quán Tứ Hải là Trịnh Thiên Thu, người này khẽ đến gần Bàng Phi, khiến cho Bàng Phi cảm giác được một cỗ áp lực cực lớn như núi Thái Sơn áp tới.
Bàng Phi vô thức lui lại một bước, cẩn thận nhìn kỹ người đàn ông trước mặt, trên thân không chỉ có sự uy nghiêm cùng lạnh lùng của quân nhân, mà còn có một loại hơi thở không nói rõ được cũng không tả rõ được, chính hơi thở này mang cho người ta một loại cảm giác áp bách như Thái Sơn.
"Nội công!" Bàng Phi đoán được một chút, chỗ thực sự lợi hại của người này chính là nội công mạnh mẽ của anh ta, có thể chỉ dựa vào hơi thở thôi mà trong vô hình mang đến áp lực khổng lồ cho đối thủ.
Đổi thành người yếu một chút, giờ phút này đã chịu không được, hốt hoảng bỏ chạy.
Nhưng đối với Bàng Phi mà nói, như thế lại càng khơi gợi lên ý muốn chiến đấu của anh.
Đối thủ có nội công mạnh mẽ cũng không nhiều, bởi vì ở bộ đội chỉ học cách chiến đấu, quyền pháp, cước pháp, các loại ngoại công, mà không giảng dạy tu luyện nội công, trừ phi quân nhân bình thường tự mình nghiên cứu, nếu không rất khó đạt được thành quả ở phương diện này.
Không chỉ bởi vì nội công khó học, khó lĩnh ngộ hơn so với ngoại công mà còn vì nội công cần dựa vào tinh thần để cảm nhận cùng trải nghiệm, không giống ngoại công, người khác dạy như thế nào mình học như thế là đủ.
Cho dù có ít người nghiên cứu phương diện này, cũng chỉ là kiến thức nửa vời mà thôi, có thể tu đến cấp một cấp hai đã là không tầm thường.
Nội công của Trịnh Thiên Thu đã đạt tới cấp thứ năm, mà anh ta còn quá trẻ, có thể có tu vi như vậy quả thực rất lợi hại.
Đáng tiếc là anh ta lại gặp phải Bàng Phi.
Tu vi nội công của Bàng Phi tuyệt đối không yếu hơn so với ngoại công bên ngoài, trước kia không có cơ hội biểu hiện ra là bởi vì nội công quá mức đáng sợ, đối phó với người không có nội công rất dễ tạo nên thương vong, nhưng nếu đối mặt với cao thủ có nội công tương tự, đó chính là một trận đấu đặc sắc.
"Người anh em, đắc tội rồi."
Trịnh Thiên Thu mặt lạnh xuống, không có phản ứng gì, người này chẳng những tu vi nội công rất cao, còn rất lạnh lùng, dù đứng ở nơi đó không nói một câu, cũng cho người ta một loại cảm giác cách xa người ngàn dặm.
Ngay tại lúc Bàng Phi nói xong, một cỗ khí tức mạnh mẽ trên người anh ta trong nháy mắt bộc phát, ngay cả những thủ hạ kia của anh ta cũng không khỏi tự động lùi lại mấy bước.
"Ba ba ba ba..."
Hai người giao thủ với nhau, tốc độ nhanh như chớp, đánh khó phân thắng bại, người xung quanh nhìn thấy đều sợ hãi thán phục.
Bàng Phi từ đầu đến cuối vẫn giữ có chút nương tay, mục đích của mười hiệp đầu chủ yếu là thăm dò nội lực cùng thực lực của Trịnh Thiên Thu, sau đó lại căn cứ tình huống thực tế tìm ra cách đối phó.
Trịnh Thiên Thu kết hợp quyền pháp cùng nội lực, sức lực của một cú đấm có sức nặng của mấy ngàn cân, có thể so với một con hổ hung mãnh, một cú này nếu bị đập trên người tuyệt đối có thể bị đập tan xác.
Chẳng qua cũng không phải không có sơ hở.
Mặc dù quyền pháp cùng cước pháp của Trịnh Thiên Thu đều kết hợp nội lực, khiến cho cước pháp cùng quyền pháp nhanh nhẹn hơn, tốc độ cùng lực công kích đều tăng lên một bậc, chẳng qua là quyền pháp của anh ta có vẻ hơi yếu kém và đơn điệu.
Có thể nghĩ đến anh ta hẳn đem phần lớn ý nghĩ cùng thời gian đều tiêu vào tu luyện nội lực, mà không để ý đến chuyện rèn luyện quyền pháp cùng cước pháp.
Như vậy cũng giống như sự phối hợp giữa nhân vật cùng vũ khí trong trò chơi, cho dù vũ khí của bạn có mạnh đến đâu, nhưng nhân vật của bạn lại không cách nào phát huy sức mạnh của vũ khí đến mức tối đa thì cũng vô dụng!
Trịnh Thiên Thu ăn thiệt thòi bởi vì chính cái này, đáng tiếc một thân nội lực mạnh mẽ này không thể phát huy được tác dụng lớn nhất.
Bàng Phi lấy một bộ "bình quyền" rất nhanh kết thúc chiến đấu, tác dụng của bình quyền chủ yếu ở chỗ phản kích, một kích trí mạng, nhanh - chuẩn - hung ác!
"Ầm!"
Chuyện này gây nên một trận chấn động cho các nhân viên bảo vệ vây xem, một giây trước hai người còn đánh khó phân thắng bại, một giây sau đã phân rõ thắng thua?
Nói cách khác, Trịnh Thiên Thu thua trận chỉ trong một giây?
Thực lực của Trịnh Thiên Thu không tính là cao thủ hàng đầu, nhưng cũng không thể thua trận dễ dàng như vậy chứ?
Chuyện này, cũng quá không thể tưởng tượng nổi rồi!
Ngày tại lúc này người trong cuộc thua trận là Trịnh Thiên Thu không chỉ là cảm thấy bất ngờ, mà còn là kinh hãi, cực độ kinh hãi.
Mười chiêu đầu, anh ta cùng Bàng Phi bất phân thắng bại, hai người rõ ràng khó phân cao thấp, dựa vào nội lực mạnh mẽ của mình, anh ta nghĩ qua mấy chiêu nữa đã có thể dễ dàng thắng được Bàng Phi, nhưng ngay tại lúc anh ta đang dương dương đắc ý, Bàng Phi đã lấy một chiêu quyền pháp kỳ quái thắng anh ta!
Vẻn vẹn chỉ một chiêu, lập tức phân rõ thắng thua, đến bây giờ anh ta cũng không rõ, rốt cuộc mình thua như