Quy tắc như thế này coi như rất có nhân tính, bởi vì thực lực Từ Hạ quả thực kinh khủng, muốn đánh bại ông ta dường như là chuyện không thể nào, quy tắc đụng vào góc áo như thế này rất hợp lý, bởi vì cuộc thi này không chỉ cần thực lực, còn phải cơ trí hơn người.
Tuyển thủ có chút thực lực cũng chưa chắc không có cơ hội chiến thắng, cái này thật sự làm tăng thêm phần kịch tính cùng hấp dẫn cho cuộc tranh tài.
Tuyển thủ thứ nhất cung kính thi lễ với Từ Hạ một cái, sau đó mới bắt đầu.
"Vù! "
Quyền pháp của người tuyển thủ kia vô cùng nhanh, có thể nói tốc độ đã đạt đến tình trạng xuất thần nhập hóa, rất nhiều người dưới đài đều không thể thấy rõ đường đi quyền pháp của người này, nhưng chính tuyển thủ có tốc độ gấp hai tuyển thủ bình thường như vậy, lại thua trận trong vòng một chiêu, trực tiếp bị Từ Hạ ném xuống từ trên đài.
"Ầm!" Người kia ngã xuống đất, sau đó bò lên, cũng không có chuyện tâm không cam tình không nguyện, bản lĩnh của Từ Hạ ở đằng kia, trước mắt bao nhiêu người như vậy còn có thể chơi xấu sao, chung quy là tài nghệ của mình không bằng người ta, cam bái hạ phong!
Có vết xe đổ này, tuyển thủ thứ hai lên dường như cũng không còn tự tin như lúc trước, có thể nhìn ra người đks rất khẩn trương.
"Tiền bối! xin đắc tội.
"
Từ trạng thái khẩn trương đã có thể nhìn ra kết quả trận đấu.
Tiếp theo là người thứ ba, người thứ tư!
Người tốt nhất thì chống được ba chiêu, cuối cùng vẫn bị ném xuống.
Còn lại sáu người, có một nửa đều đang hối hận không nên tới nơi này, cũng có hai người từ đầu đến cuối sắc mặt như thường, rất trầm ổn, xem ra vô cùng tự tin.
Đến lượt Bàng Phi.
Anh sải bước đi lên lôi đài, cung cung kính kính bái Từ Hạ, người này chính là quan chỉ huy lợi hại nhất trong quân đội, dù là lúc đó, Bàng Phi cũng vô cùng kính nể ông ta.
Trong quá trình thực chiến cùng tác chiến, tác dụng của quan chỉ huy vô cùng quan trọng, thậm chí một quan chỉ huy ưu tú xuất sắc có thể thay đổi chiến cuộc, cứu vãn vô số tính mạng chiến hữu, mà Từ Hạ trước mắt này đã từng lập nên rất nhiều truyền thuyết thần thoại như thế này.
Một người lợi hại như vậy, không nên rời khỏi bộ đội sớm như thế, cũng không nên ở loại nơi này bán mạng.
Chỉ là bộ đội có kỷ luật và quy củ của bộ đội, bộ tác chiến số một trong một lần tác chiến phạm phải sai lầm nghiêm trọng, dẫn đến toàn quân bị khai trừ quân tịch, vị quan chỉ huy tiếng tăm lừng lẫy này, cũng chỉ có thể trở thành truyền thuyết ngày xưa.
Cũng giống như chiến đội X, cho dù có sáng chói đến đâu thì cũng có một ngày sụp đổ.
Trên người Từ Hạ có cái bóng của mình, khiến anh không khỏi bùi ngùi.
Từ Hạ vẫn không có phản ứng gì, gật đầu coi như xong.
Tranh tài chính thức bắt đầu, khi tất cả mọi người đều cho rằng Bàng Phi cũng sẽ giống với mấy người trước, hai ba chiêu đã bị Từ Hạ vứt xuống thì kỳ tích đã xảy ra.
Bốn chiêu, đã bốn chiêu, Bàng Phi vẫn còn chưa bị ném xuống.
Không, năm chiêu, vậy mà Bàng Phi lại có thể chống nổi năm chiêu!
Sáu chiêu!
Bảy chiêu!
!
Càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều, từ đầu đến giờ, không, là trong nửa tháng này, anh là người duy nhất có thể cùng Từ Hạ đánh nhiều chiêu như vậy!
Chỉ riêng điều này đã khiến đám người vây xem kinh ngạc không thôi, thậm chí không ít tuyển thủ báo danh ở khu vực cấp một cùng khu vực cấp hai cũng đều bị hấp dẫn đến bên này.
Chỉ vẻn vẹn chống được mười mấy chiêu, những người này đã kinh ngạc thành như thế này, vậy nếu bọn họ biết, thật ra Bàng Phi còn chưa sử dụng hết toàn lực, chỉ là không muốn để cho Từ Hạ thua quá khó coi, cố ý đánh nhiều chiêu với ông ta như vậy thì bọn họ sẽ phải kinh ngạc thành bộ dáng gì?
Người bên ngoài không biết, Từ Hạ lại biết người này căn bản không dùng toàn lực!
Người này giống như đang cố ý kéo dài, chẳng lẽ là sợ ông ta thua quá khó coi?
Hừ!
Lúc đầu Từ Hạ cũng chỉ xem Bàng Phi như những tuyển thủ kia một hai chiêu liền thua trận, nên ông ta cũng không dùng toàn lực, nhưng vậy mà người này lại sỉ nhục ông ta như vậy, thật sự là quá phận!
"Vù vù vù! "
Đột nhiên tốc độ của Từ Hạ tăng lên, cùng lúc đó tốc độ của Bàng Phi cũng theo sát tăng lên.
Đám người vây xem chỉ có thể nhìn thấy hai người yên lặng đứng ở ngay tại chỗ, hai cánh tay, không, bốn cái tay ngay cả bóng dáng cũng không thấy rõ, cái này… thật sự là không thể tin được.
Đánh tới trình độ khó phân thắng bại này, quan trọng nhất là hai người đều không có xê dịch nửa bước.
Tranh tài càng ngày càng thú vị, cũng càng ngày càng đặc sắc, người trẻ tuổi mới đầu không được bất luận ai xem trọng này dường như có chút thú vị!
"Tùng tùng!" Không biết qua bao nhiêu chiêu, đột nhiên bả vai Bàng Phi chịu một chưởng, thân thể vô thức lui lại mấy bước.
"Tiền bối quả nhiên rất lợi hại!" Bàng Phi chắp tay lấy lòng.
Trên mặt Từ Hạ lại một chút vui vẻ cũng không có, bởi vì một cú Bàng Phi chịu kia thật sự là kỳ quặc.
Lấy tốc độ của tên này, mình hoàn toàn không có khả năng thành công, nhưng trong nháy mắt đó, tốc độ của tên này lại chậm nửa giây, mà mình bởi vì vội vàng không kịp chuẩn bị, mới đánh trúng một cái.
Chưởng pháp của ông ta có bao nhiêu lợi hại trong lòng ông rất rõ, Bàng Phi chịu một chưởng thế mà lại không rơi xuống khỏi đài, chỉ nhẹ nhàng lui về sau hai bước, người thiếu niên này sâu không lường được!
Quan trọng nhất chính là nửa giây kia là vô thức chậm lại, hay là cố ý?
Nếu là vô thức, thế còn dễ nói, nếu là cố ý, đó chính là tên này cố ý nhường mình.
Ghê tởm!
"Lại đến!" Từ Hạ lạnh lùng nói.
Đám người không khỏi nín thở ngưng thần, yên lặng thưởng thức cuộc tỷ thí này, dường như có chút cảm giác giằng co.
Lần thứ hai, đây là lần thứ hai Bàng Phi giao thủ với Từ Hạ.
Lần này, hai người đều thay đổi chiến lược, chuyển thành cước pháp.
Dưới chân đấu khó phân thắng bại, nhưng nửa người trên hai người lại vẫn lù lù bất động.
Đều khó phân thắng bại, đều vô cùng đặc sắc, đều khiến cho người ta choáng ngợp, cũng giống lần trước, sau mười mấy chiêu Bàng Phi lại chậm nửa giây lâm vào thế yếu thua trận.
Từ Hạ không khỏi nhíu mày, thực sự đoán không ra ý nghĩ của tên này, hai lần thua trận liên tiếp, vậy coi như anh chỉ còn lại một cơ hội.
Nếu lần thứ ba lại thua thì xem như một cơ hội