"Không ngờ cảnh tượng lần đầu tiên cậu đút cháo cho tôi lại thế này đâu."
Câu nói đùa này nghe thật chua chát.
"Chị đang trách tôi sao?"
"Tôi thì nghĩ ngược lại, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng không thể trách cậu được, cậu nói xem có lạ không? Chắc có lẽ do tôi lớn tuổi hơn cậu, cứ như tình mẫu tử ấy."
Bàng Phi bị chọc cười: "Chị có lớn đâu, nhìn cứ như mười tám ấy."
"Mấy năm trước cậu nói câu này tôi còn tin được, bây giờ thì...!quá điêu."
"Được, vậy tôi đành nói thật, chị nhìn giống mười sáu tuổi."
"Phốc..." Lâm Tĩnh Chi thấy Bàng Phi nói thế không chịu được mà phun cháo trong miệng ra.
Thực ra ấn tượng của cô ấy về Bàng Phi từ trước đến giờ là cứng nhắc, không hiểu phong tình, chắc đây là lần đầu tiên cô ấy thấy anh miệng lưỡi trơn tru, cảm giác cứ không quen?
Nhưng điều buồn cười hơn là Bàng Phi bị phun cháo lên đầy mặt, nhìn bộ dạng anh lúc này khiến Lâm Tĩnh Chi không nhịn được cười, suýt nữa thì cô ấy quên mất rằng bọn họ đang ở trong bệnh viện, không nên cười to.
Bàng Phi dọn dẹp qua một chút, sau đó đưa bát đũa đã được rửa sạch cho Lâm Tĩnh Chi, anh còn cẩn thận đặt một bình nước ấm ở bên cạnh, tránh lúc cô ấy khát mà lại không có nước uống.
"Được rồi, cậu đi được rồi đó, tôi ở đây một mình cũng được."
Bàng Phi gãi gãi đầu, dường như anh đang tìm lí do để có thể ở lại nhưng lại không tìm thấy lí do nào.
"Vậy chị có việc gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi."
Trở lại phòng bệnh, Bàng Kim Xuyên hỏi anh đi đâu, làm gì mà lâu thế.
"Không phải bạn gái của Thời Phong cũng đang nằm viện sao, vừa rồi con gọi điện thoại cho cậu ấy hỏi han tình hình thế nào?" Bàng Phi chột dạ không thôi, lúc này lấy Thời Phong ra làm bia đỡ đạn có vẻ không ổn lắm.
Anh có nên gọi điện cho Thời Phong hỏi han tình hình Thẩm Ngưng Tâm không nhỉ? Có vẻ như tình hình Thẩm Ngưng Tâm ngày hôm qua không được tốt lắm.
Lúc nhà vệ sinh không có ai, Bàng Phi gọi điện cho Thời Phong.
"Anh Bàng, hiện tại tâm trạng Ngưng Tâm không được ổn định, tôi không nói với anh được, tắt máy đã nhé."
Đến cơ hội nói chuyện Bàng Phi cũng không có, máy cũng đã tắt rồi.
Chuyện này Bàng Phi muốn giúp nhưng cũng chẳng có cách nào, lúc này chỉ hi vọng Thời Phong cùng Thẩm Ngưng Tâm đừng bởi vì việc này mà ảnh hưởng tình cảm đôi bên.
Trưa nay An Dao đặc biệt mua cơm trưa cho hai cha con Bàng Phi, cô đặt cơm ở của nhà hàng mà cô vẫn hay ăn.
"Ba, ba ăn cháo bữa sáng nay có hợp khẩu vị không?"
Cái này...
Thật ra cháo sáng nay Bàng Kim Xuyên còn chưa ăn được miếng nào, Bàng Phi thấy Bàng Yến ngửi thấy mùi cháo là buồn nôn nên anh đã đổ hết cháo đi, nhưng không thể nói thế với An Dao được, không thì trong lòng An Dao lại không thoải mái.
"Ngon lắm, ăn rất vừa miệng." Ở tuổi này mà còn nói dối trước mặt con dâu, ông cảm thấy không được tự nhiên lắm.
An Dao không nhận ra điều bất thường, cô cảm thấy rất vui vì làm được điều gì đó cho ba chồng: "Vậy ba đưa hộp cho con, sáng mai con lại mang qua cho ba."
Bàng Kim Xuyên hơi bối rối: "Hộp gì nhỉ?"
"Hộp đựng cháo ấy ba, đó là hộp giữ nhiệt con rất hay mua."
"Trời ạ, ba đưa Bàng Phi vứt đi rồi."
Vừa nghe là hộp giữ nhiệt, Bàng Kim Xuyên còn tưởng rằng giá nó không đắt nên ông cũng không nghĩ nhiều mà buột miệng nói ra, kết quả vừa nói xong thì đã hối hận.
An Dao trách Bàng Phi vài câu, cô nói muốn tìm lại, loại hộp này có thể đổi cũ lấy mới.
Thấy An Dao định đi đến hướng thùng rác để tìm hộp, Bàng Kim Xuyên như ngồi trên đống lửa.
Cảm thấy bản thân ngăn cản con dâu thì không hay lắm, lát nữa An Dao hỏi cái miệng này cũng không biết giải thích ra sao.
Mau gọi điện thoại cho Bàng Phi.
Đúng, phải gọi điện ngay.
Bàng Phi ở khách sạn nghỉ ngơi, hôm qua anh thức trực một đêm thật sự quá mệt mỏi, để tránh bị người khác quấy rầy nên anh đã bật chế độ im lặng của điện thoại.
Điện thoại đổ chuông nhưng không thấy Bàng Phi nhấc máy, Bàng Kim Xuyên như đi vào ngõ cụt.
An Dao vui vẻ chạy đi tìm hộp cơm, nghĩ bụng tối nay thấy Bàng Phi nhất định phải phê bình anh, nhân tiện dạy cho anh một bài học, nhưng khi nhìn thấy hộp cháo còn nguyên xi bị ném vào thùng rác, tim cô như vỡ thành từng mảnh.
Hộp cháo vẫn còn! Thậm chí còn chưa ăn một miếng, tại cháo không ngon hay vì bọn họ không muốn ăn?
Nhưng tại sao phải gạt cô?
Cháo này cô phải dậy sớm xếp hàng mới mua được, nhưng hóa ra lại là phí công.
Đều là giả dối!
An Dao lấy hộp cháo từ trong thùng rác ra đi tìm Bàng Kim Xuyên: "Ba, chuyện này là sao?"
Chuyện đến nước này, Bàng Kim Xuyên cảm thấy nói dối không bằng cứ nói thật, hơn nữa, từ trước đến nay ông không phải loại người hay điêu toa bốc phét, nhưng sự đã rồi, để tránh to chuyện ông chỉ đành nói thật cho cô biết.
Thế là ông kể chuyện Bàng Yến ngửi thấy mùi cháo là buồn nôn cho cô biết.
"An Dao, Bàng Phi lúc ấy nghe bác sĩ nói xong, nhất thời nôn nóng mới làm như vậy, tâm ý của con chúng ta hiểu rất rõ, chỉ là tình trạng cơ thể Yến Tử không cho phép mà thôi." Bàng Kim Xuyên cố gắng trấn an An Dao.
"Ba, con đau lòng không phải bởi vì ý tốt của con không được như ý, mà là...!Đáng lẽ phải nói cho con sự thật, tại sao lại gạt con như thế...!Nếu không phải bởi vì mấy hộp cơm này mỗi sáng sao con phải ngu ngốc đem đến đây cho ba và em, sau đó lại bị vứt vào thùng rác.
Ba có biết cảm giác đó thế nào không? Cứ như...!cứ như chuyện hài vậy."
"Ba hiểu, ba hiểu, ý tốt của con ba hiểu rất rõ, chuyện này là do ba thiếu suy nghĩ, đáng lẽ ra nên nói sớm cho con biết."
"Bàng Phi đâu, con phải tìm anh ấy nói cho ra nhẽ, tại sao lại không nói sớm cho con biết chứ? Con không biết Yến Tử dị ứng với mấy thứ này, ngộ nhỡ hôm nào con đem vào phòng bệnh thì sao?"
"Chắc nó đang nghỉ ngơi, tối hôm qua cả đêm không ngủ, sáng nay mười giờ hơn nó mới đi.
Vừa rồi ba gọi điện thoại cho nó, điện thoại có chuông