"Bàng Phi, cùng An Dao vào phòng rồi hẵng nói, có chuyện gì thì từ từ nói chứ đừng cãi nhau.
Tôi còn có việc phải đi trước." Phòng cũng không dám trở về, tránh để An Dao biết cô ấy ở phòng bên cạnh rồi lại suy nghĩ linh tinh.
Chuyện đến nước này cũng là chuyện chẳng ai ngờ tới, từng chuyện nhỏ nhặt chồng chéo lên nhau thành một mớ hỗn độn, nhưng thực ra những việc này đều là việc nhỏ, muốn nói rõ cũng không khó, không hiểu tại sao An Dao phải tính toán chi li như vậy?
Hai người vào phòng một lúc lâu nhưng vẫn chưa nói chuyện, một người vẫn luôn nghĩ đến việc Lâm Tĩnh Chi cùng Bàng Phi, một người đang cố gắng để bình tĩnh.
Lâm Tĩnh Chi có một câu nói rất đúng, nếu đã chuẩn bị tốt cho việc sống chung thì phải có năng lực chấp nhận các loại đắng cay ngọt bùi trong cuộc sống.
Cuộc sống xưa nay không phải đều như vậy sao, không ai cả đời đều thuận buồm xuôi gió, trong hôn nhân cũng vậy.
Truy cứu ai đúng ai sai đều không có ý nghĩa, quan trọng là lúc cãi nhau phải có người xuống nước trước, không thì mọi chuyện sẽ tanh bành.
Nghĩ đến đây, Bàng Phi chậm rãi duỗi tay ra giữ chặt tay An Dao đặt lên ngực mình: "Đừng nóng giận được không?"
An Dao nước mắt rưng rưng, hành động của Bàng Phi khiến cô không kiềm chế được cảm xúc, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Bàng Phi lau nước mắt cho cô: "Em nhìn em kìa, lúc trước còn nói sau này không bao giờ cãi nhau, mới được mấy ngày mà em đã như vậy, cứ như đứa trẻ chưa chịu lớn vậy."
Một người đàn ông dùng hai từ "đứa trẻ" để gọi bạn tức là trong lòng anh ta bạn giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành và cần được che chở.
Vừa rồi An Dao nổi nóng, bực tức như vậy, nhưng lúc này ở trước mặt Bàng Phi, cô chính là người con gái yếu đuối cần được che chở.
Hai người đã kết hôn lâu như vậy, không phải khắc khẩu thì cũng là hiểu lầm, hoặc là cảm giác tôn trọng nhau như hai người bình thường, từ trước đến giờ cô chưa từng cảm nhận được cảm giác Bàng Phi bao bọc mình.
Nhưng hôm nay cô đã cảm nhận được, loại cảm giác này làm cô vừa lưu luyến vừa không nỡ rời xa.
Cô cười rồi, tâm tình cũng vì điều này mà tốt lên rất nhiều.
"Còn không phải đều tại anh làm người ta nghĩ nhiều."
Việc này phát sinh cũng xuất phát từ phía Bàng Yến, cũng do Bàng Phi quan tâm Bàng Yến quá mức mà xem nhẹ cảm nhận của An Dao, việc này là do anh đã sai: "Sau này sẽ không như vậy nữa."
Đôi khi ngọn ngành sự việc thế nào cũng không quan trọng, ai đúng ai sai cũng không quan trọng, quan trọng là trong lòng người em yêu còn có em.
Nghe Bàng Phi nói những lời này, An Dao liền cảm thấy những chuyện vừa rồi cũng chẳng to tát gì.
Hai tay cô ôm lấy cổ Bàng Phi như một đứa trẻ: "Vậy anh hôn em một cái đi."
Bàng Phi nhẹ nhàng hôn lên môi cô nhưng lại bị An Dao ôm chặt lấy đầu…
An Dao bò trên ngực Bàng Phi, khăn trải giường của khách sạn nhăn nhúm lại thành một mớ, quần áo rơi xuống đất, không khí trong phòng lúc này tràn ngập tình yêu của hai người.
An Dao dùng ngón tay vẽ vẽ trên ngực Bàng Phi, giọng cô có chút khàn khàn: "Bàng Phi, em có thể cho anh thời gian từ từ quên đi Lâm Tĩnh Chi nhưng anh cũng phải đồng ý với em từ này về sau đừng qua lại với chị ấy.
Là phụ nữ không ai chịu được việc chồng mình có quan hệ không rõ ràng với một người phụ nữ khác ở bên ngoài."
Có chút tùy hứng, ngay lúc này An Dao muốn nói ra những lời này làm Bàng Phi ngượng ngùng không biết nói gì.
Cũng không đến mức trong lòng đang ôm vợ, ngoài miệng lại nói rất khó để không qua lại với người phụ nữ khác.
Lúc này mà nói những lời này thì rất không hợp lí.
Bàng Phi do dự một lát sau đó gật gật đầu: "Được."
Vì gia đình nhỏ của bọn họ, để ba mẹ hai bên không phải bận lòng, anh đã quyết định như vậy.
Làm như vậy rất có lỗi với Lâm Tĩnh Chi, nhưng cũng chỉ có thể nghĩ cách khác để đền bù.
An Dao đã đạt được mục đích của chính mình, cô vui vẻ thưởng cho Bàng Phi một cái hôn.
Trước hai giờ cô còn phải về Phi Dao vì có cuộc họp nên bây giờ cô phải đi.
An Dao đi rồi, Bàng Phi cũng dọn dẹp một chút rồi quay lại bệnh viện.
Trên đường anh mới phát hiện điện thoại có cuộc gọi nhỡ từ ba, quay lại bệnh viện, Bàng Kim Xuyên vẫn đang lo lắng việc An Dao phát hiện bữa sáng bị đổ đi.
Bàng Phi nói: "An Dao không sao, bây giờ cô ấy về công ty rồi."
"Thật không? Ây da, không sao thì tốt rồi, ba còn sợ việc này ảnh hưởng tình cảm hai đứa." Bàng Kim Xuyên thở phào nhẹ nhõm.
Bàng Yến hạ sốt rồi, bác sĩ đã nói hôm nay có thể xuất viện, về nhà cần chú ý ăn uống, tránh ảnh hưởng tới tâm trạng.
Bàng Phi chạy tới chạy lui làm thủ tục xuất viện cho Bàng Yến, sau đó anh quay lại khách sạn trả phòng.
Lâm Tĩnh Chi vẫn chưa về khách sạn, anh do dự muốn nhắn cho Lâm Tĩnh Chi một tin nói bọn họ đã đi rồi, nghĩ một chút lại thôi, vẫn nên làm theo điều kiện đã hứa với An Dao.
Bàng Phi đưa Bàng Yến về nhà, sắp xếp mọi thứ ổn thỏa sau đó anh chuẩn bị đến bệnh viện xem tình hình của Trầm Ngưng Tâm.
Nhưng Bàng Yến ôm cánh tay anh như đứa trẻ, nói thế nào cũng không cho anh đi, Bàng Kim Xuyên nói thế nào cũng không được.
"Yến Tử, anh còn có việc, con làm nũng anh như thế không được đâu, mau thả tay ra." Bàng Kim Xuyên đã hết cách, ông định kéo tay Bàng Yến ra.
Kết quả mới vừa đụng tới Bàng Yến, cô ấy đã khóc bù lu bù loa lên.
"Yến Tử, đừng sợ, đừng sợ, anh không đi, anh ở đây với em."
Bàng Yến thế này để Bàng Phi anh cũng không yên tâm: "Ba, ba cứ ra ngoài đi, ở đây giao cho con."
"Này…" Bàng Kim Xuyên thở dài một hơi rồi xoay người rời đi.
Cho dù biết Bàng Yến làm như vậy là không đúng nhưng lại không đành lòng nói cô ấy, con bé này từ nhỏ đã rất nhạy cảm, ban đêm thường mơ