Bàng Phi về đến tiệm Ngũ Kim Ngưu Bảo Phúc.
Con gái của Ngưu Bảo Phúc là Y Y mới được đưa trở về, Ngưu Bảo Phúc ôm chặt lấy con bé, mà con nhóc cũng không biết được bản thân đã trải qua một ngày đáng sợ đến thế nào, cười hihi kể với Ngưu Bảo Phúc về những chuyện thú vị ngày hôm nay.
"Ba, có khách tới." Y Y thấy Bàng Phi bước vào, còn tưởng rằng là khách tới.
Y Y có thể bình an quay về không phải không có liên quan tới Bàng Phi, nhưng Ngưu Bảo Phúc không muốn Y Y biết những sự việc kia, nên để cô bé đi tìm anh trai nhà hàng xóm chơi.
Y Y ngoan ngoãn gật gật đầu, sau đó ôm búp bê Barbie trên tay chạy đi.
"Số tiền nợ cậu tôi sẽ trả cậu sớm nhất có thể."
"Ngụy Cương không hề đòi tôi sáu vạn tệ, hơn nữa ông ta còn nói, sau này tính tiền thuê cửa tiệm này của ông hai nghìn tệ mỗi tháng, có tiền thì ông trả, chưa có tiền có thể từ từ." Bàng Phi lấy sáu vạn tệ từ trong túi ra, đặt trên chiếc bàn trước mặt Ngưu Bảo Phúc: "Nếu ông có việc cần, sáu vạn tệ này ông có thể cầm lấy dùng trước, không cần trả gấp cho tôi."
Không thân không thích, hơn nữa hai người lại là lần đầu gặp mặt, Bàng Phi lại giúp đỡ tìm Y Y về, lại giúp đỡ khiến giảm tiền thuê nhà.
Phần ân tình này thật khó để trả hết, sáu vạn tệ này ông ta sao dám cầm lấy nữa.
Ngưu Bảo Phúc đưa lại sáu vạn tệ cho Bàng Phi: "Tâm ý của cậu tôi đã nhận rồi, nhưng chỗ tiền này tôi thực sự không thể cầm, cậu mau cầm lấy đi."
"Anh Ngưu không phải rất cần tiền sao, có gì phải cố chấp như vậy? Ông lại là bạn của Thời Phong, vậy cũng là bạn của Bàng Phi tôi.
Bạn bè gặp khó khăn, há lại có đạo lý tôi ngồi nhìn không quan tâm.
Chỗ tiền này tạm thời ông cứ cầm lấy, đợi sau này tình hình kinh tế dư dả rồi trả lại tôi mới phải.
Cũng không phải tôi tặng không cho ông, ông không cần phải ngại."
Không sai, Ngưu Bảo Phúc thực sự rất cần chỗ tiền này.
Vợ ốm nặng đã tiêu hết số tiền tích góp được trong nhà.
Có thể nói bây giờ ông ta nghèo rớt mồng tơi.
Vợ mất rồi, nhưng ông ta và con gái vẫn còn phải sống.
Trên cái thế giới trọng vật chất này, không có tiền thì một tấc cũng khó mà bước tiếp.
Ông ta thế nào cũng được, nhưng không thể để Y Y cũng đi theo ông ta chịu khổ được.
Sáu vạn tệ này nặng trịch, mà sức nặng của nó không chỉ bởi trọng lượng của đồng tiền, mà còn là ý tốt của Bàng Phi.
Bàng Phi làm tất cả những điều này đều không cần báo đáp, chỉ là muốn cố gắng hết sức mình giúp đỡ Ngưu Bảo Phúc mà thôi.
Tiền làm khó anh hùng.
Chính mình chẳng phải cũng từng bị tiền bạc làm cho khốn đốn không làm gì được hay sao? Loại cảm giác này anh cũng hiểu rất rõ.
Không ở lại quá lâu, Bàng Phi mang theo đồ rời đi.
Những thứ đồ khác đều ở chỗ Thời Phong.
Bàng Phi phải đi tới bệnh viện Nhân Hòa, chỗ của Thời Phong một chuyến để lấy chìa khóa.
Trong phòng bệnh không có người, Bàng Phi đợi hơn mười phút vẫn không thấy Thời Phong và Trầm Ngưng Tâm xuất hiện.
Cuối cùng nhận ra không đúng lắm, hỏi y tá mới biết, từ buổi trưa cho tới bây giờ vẫn không thấy bệnh nhân giường số 36, rất nhiều kiểm tra đến giờ vẫn chưa làm được.
"Anh là bạn của họ phải không? Nếu như biết bệnh nhân ở đâu thì mau gọi cô ấy quay lại.
Cơ thể của cô ấy bây giờ rất yếu, chịu không nổi giày vò đâu..."
Trước kia Thời Phong từng nói lo lắng về vấn đề này, nói rằng tim Trầm Ngưng Tâm vẫn chưa vượt qua được rào cản, sợ xảy ra chuyện, không ngờ nhanh như vậy mọi chuyện đã xảy ra rồi.
Bàng Phi gọi điện cho Thời Phong.
Điện thoại kết nối nhưng luôn không có ai nghe máy.
Thế này càng ngày càng khiến trong lòng Bàng Phi bất an, nhưng lại không có cách nào, chỉ hi vọng Thời Phong có thể tìm được Trầm Ngưng Tâm, đưa cô ta bình an quay về.
Lúc này thời gian vẫn sớm, Bàng Phi liền muốn trở về nhà họ Bàng thăm em gái.
Suy cho cùng em gái cũng mới xuất viện, không biết cảm xúc của cô ấy đã ổn định hay chưa.
"Ba.
Tại sao...!tại sao con phải giữ khoảng cách với anh trai? Tại sao con và anh không thể giống như lúc còn nhỏ… Tại sao..."
Vừa bước vào cửa, Bàng Phi đã nghe thấy tiếng em gái Bàng Yến khóc từ trong phòng truyền tới, trong lòng anh không khỏi "lộp bộp" một tiếng.
Lúc em gái cảm xúc không ổn định, ba lại không gọi điện cho anh, mà lại khuyên nhủ Bàng Yến, cũng giống như An Dao, muốn Bàng Yến và Bàng Phi giữ khoảng cách.
Đây chắc chắn là một nhát dao tàn nhẫn đâm vào nội tâm yếu ớt của Bàng Yến.
Dường như người trên cả thế giới đều phản đối cô ấy dính lấy Bàng Phi.
Người vốn dĩ đã yếu đuối như cô ấy làm sao có thể chịu được đau khổ như thế.
Bàng Kim Xuyên là người cho cô ấy sinh mệnh lần thứ hai, là người ba dạy dỗ giáo dục cô ấy từ nhỏ.
Vậy mà, đến cả người tin tưởng nhất cũng nói những lời này với cô ấy.
Bàng Yến cảm thấy thế giới của chính mình đã sụp đổ, không nhìn thấy chút hy vọng nào…
"Để con chết đi, để con chết đi, con sống còn có ý nghĩa gì?"
Vào thời điểm quan trọng, Bàng Phi một bước lao nhanh tới, giữ lấy tay của Bàng Yến.
"Nói lời ngốc nghếch gì vậy, anh không cho em chết, em cũng không được chết."
Nhìn thấy Bàng Phi, trong ánh mắt ảm đạm vô thần của Bàng Yến lập tức xuất hiện thần sắc, tựa như người chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng.
Bàng Phi là trụ cột tinh thần của cô ấy, là chỗ dựa lớn nhất của cô ấy.
Không có Bàng Phi, thế giới của cô ấy cũng sụp đổ.
Có Bàng Phi, thế giới của cô ấy liền sáng rỡ.
Không có cách nào.
Trong mắt trong tim cô ấy, toàn bộ đều là anh trai, chẳng thể chứa thêm bất cứ ai.
Trước kia không nhận ra ở trong cuộc sống của cô ấy, Bàng Phi quan trọng đến vậy, mãi đến khi từng người từng người đều nói cô ấy nên giữ khoảng cách với Bàng Phi, cho đến khi bọn họ cướp mất Bàng Phi ở bên cạnh cô ấy đi mất, cô ấy mới nhận ra rằng chính mình thế mà lại ỷ lại vào Bàng Phi đến mức này.
Dưới sự an ủi của Bàng Phi, cảm xúc bất ổn mất khống chế của Bàng Yến cũng xem như đã dần dần bình tĩnh lại.
Bàng Kim Xuyên ở bên cạnh nặng nề thở dài một cái, xoay người rời đi.
Sau khi Bàng Phi ổn định cảm xúc của Bàng Yến ra ngoài, chỉ thấy ba vẻ mặt buồn bã ngồi trên ghế, giữa ngón tay đầy những vết chai sạn kẹp một điếu thuốc.
Ba rất ít khi hút thuốc.
Trong ký ức còn nhớ lần trước ba hút thuốc là khi mẹ xảy ra chuyện.
Những năm vừa qua bất kể là có bao nhiêu khổ sở khó khăn, ba đều sẽ cắn răng gắng gượng.
Chỉ có khi ông vô cùng phiền não mới như vậy.
Bàng Phi không hiểu tại sao ba lại buồn rầu như thế.
"Ba." Anh lấy đầu thuốc ở trên tay Bàng Kim Xuyên dập tắt, Bàng Phi ngồi xuống chiếc ghế đối diện Bàng Kim