"Bàng Phi, em giúp anh tìm được bác sĩ tâm lý rồi, người đó muốn chúng ta chiều nay đưa Yến Tử qua." An Dao quả thực rất coi trọng chuyện này, trong vòng thời gian một ngày đã tìm được bác sĩ.
Bàng Phi cũng hy vọng Bàng Yến mau chóng được trị liệu, vấn đề về tâm lý rất khó để điều trị dứt điểm.
Hai người đi vào nhà họ Bàng đón Bàng Yến, nhìn thấy Bàng Phi, Bàng Yến vui mừng, nhưng khi nhìn qua An Dao, cô ấy sẽ theo bản năng sinh ra tâm lý sợ hãi.
"Yến Tử, em xem chị dâu tặng em cái gì này." Vì để an ủi Bàng Yến, An Dao đã bỏ ra rất nhiều công sức, cô vẫn nhớ rõ lần đầu khi tặng trang sức em ấy đã rất vui vẻ, An Dao đã dành thời gian chạy đến quầy chuyên kinh doanh mua cho Bàn Yến bộ trang sức rất sa sỉ này.
Chỉ là trước khác nay khác, bây giờ dù có tặng đồ trang điểm sa sỉ đến mấy cũng không thể khiến cô ấy ngừng nhớ những lời nói buộc cô ấy phải rời khỏi Bàng Phi, mà An Dao lại là kẻ đầu têu trong chuyện này, Bàng Yến là dù như thế nào cũng không thể vui vẻ nổi.
"Chị dâu, em không cần đồ trang điểm, em chỉ cầu chị đừng cướp anh trai em đi, cầu xin chị, chị dâu…" Bàng Yến bắt lấy tay An Dao, đáng thương mà cầu xin.
An Dao liếc mắt nhìn Bàng Phi một cái, không đáp lại.
Nghĩ đến chuyện lúc trước, cô không dám lại tùy tiện trả lời, cho dù nói chuyện cũng để ý đến suy nghĩ của Bàng Yến.
"Yến Tử nào, anh trai cùng chị dâu đưa em đến khám bác sĩ."
Chỉ cần có thể ở cùng Bàng Phi, Bàng Yến muốn làm cái gì cô căn bản cũng không để bụng.
Hơn nữa, mọi chuyện còn thuận lợi hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô.
An Dao lái xe, Bàng Phi cùng Bàng Yến ngồi ở ghế sau, dọc theo đường đi Bàng Yến đều lôi kéo tày Bàng Phi, trong ánh mắt tràn đầy ngôi sao nhỏ.
An Dao từ trong gương phản quang, nhạy bén mà nhận thấy được sự ỷ lại quá mức của Bàng Yến đối với Bàng Phi, thật sự không thể nói rõ được.
Bởi vì có người quen giới thiệu, bọn họ không cần xếp hàng mà trực tiếp vào phòng khám.
Trị liệu tâm lý lúc nào cũng tốn không ít thời gian, công ty còn có rất nhiều chuyện chờ An Dao xử lý, nơi này liền giao cho Bàng Phi.
Chờ đợi thời gian dài rất nhàm chán, Bàng Phi gọi điện thoại cho Thời Phong mấy cuộc, nhưng lại không có ai nghe máy.
Gần đây chuyện này cứ tiếp nối chuyện kia mà đến, hy vọng mọi chuyện đều sẽ mau chóng qua đi.
Hai giờ trị liệu cuối cùng cũng chấm dứt.
Bàng Yến vừa thấy đến Bàng Phi, liền nhào vào trong lòng ngực anh cọ cọ.
Bác sĩ nhìn Bàng Phi náy mắt, ý bảo cùng Bàng Phi nói chuyện riêng.
"Yến Tử, em trước tiên ở bên kia chờ một lát, anh một hồi sẽ quay lại tìm em."
Bệnh tình của Bàng Yến không quá khả quan, tâm lý phòng bị rất mạnh, phương pháp trị liệu bình thường không có tác dụng gì với cô ấy, chỉ có thể dùng một số phương pháp trị liệu đặc thù.
Phí tiến hành điều trị phương pháp đặc thù đương nhiên sẽ cao hơn tri liệu bình thường, hơn nữa, cũng tốn nhiều thời gian hơn.
Bệnh về tâm lý thì không có nào có thể hết trong vòng thời gian ngắn, thời gian trị bệnh của từng người đều khác nhau, một năm, hai năm, thậm chí mười năm cũng có: "Tôi nói những chuyện này cho cậu là để chuẩn bị tâm lý trước, em gái cậu tâm lý bị tổn thương khá nặng, thời gian điệu trị sẽ có thể rất lâu."
Nghe An Dao nói, bác sĩ Lư là chuyên gia tâm lý học nổi tiếng, đạt qua không ít giải thưởng lớn, Bàng Phi khá tin tưởng lời ông nói.
Tâm lý của Bàng Yến có vẫn đề khá lớn, cũng là do anh không để ý đến, nếu phát hiện vấn đề sớm hơn thì đã không dẫn đến vấn đề này rồi.
Mặc kệ phải tốn bao nhiêu tiền, mặc kệ phải tốn bao nhiêu thời gian, vẫn nên chữa trị cho thật tốt.
"Còn nữa, hiện tại cảm xúc của cô bé dễ mất khống chế, cố gắng đừng kích động đến cô bé, chuyện này sẽ làm bệnh tình chuyển biến xấu." Bác sĩ Lư nhắc nhở.
Nhưng vấn đề là, cảm xúc của Bàng Yến đều gắn trên người Bàn Phi, nếu cô ấy không nhìn thấy Bàng Phi liền mất khống chế, chuyện này nên giải quyết như thế nào?
"Cái này phải dựa vào cậu điều chỉnh, hướng dẫn cho cô bé ngày càng độc lập, đừng ỷ lại cậu như vậy, cũng không phải là ngăn các cậu không gặp mặt nhau, điều này chỉ là điều trị tạm thời.
Cô bé hiện tại giống như một đứa trẻ con, cậu phải chăm sóc cô bé giống như một người ba người mẹ vậy, con cái không nghe lời cậu cũng không thể bỏ mặc không quan tâm, chỉ có thể kiên nhẫn mà đi hướng dẫn."
"Chỉ dẫn như thế nào cho đúng, tôi nói cụ thể cách làm cho cậu sau, lát nữa tôi sẽ cho cậu zalo của tôi."
Đây là một trận chiến lầu dài, mà hiện giờ chỉ mới là khởi đầu mà thôi.
Con đường sau này sẽ rất khó đi, nhưng Bàng Phi sẽ không từ bỏ.
Bàng Phi đưa Bàng Yến đưa trở về nhà, muốn nói với Bàng Kim Xuyên một ít những việc cần chú ý, bị chuyện này quay vòng vòng, thời gian một này cũng nhanh chóng trôi qua.
Buổi chiều An Dao cũng tới bên này, chẳng qua là cô rất ít nói chuyện, tránh chọc tới Bàng Yến.
Mắt thấy đã mười giờ tối, An Dao nhắc nhở Bàng Phi cần phải đi.
"Được, anh lập tức chuẩn bị." Bàng Phi đáp lại.
Bàng Yến vừa nghe lời này nháy mắt thay đổi sắc mặt: "Anh, anh sẽ còn quay về không?"
"Đương nhiên sẽ."
Sự lo lắng của Bàng Yến rốt cuộc cũng chậm rãi lắng xuống.
Trên đường trở về, An Dao hỏi Bàng Yến chuyện chữa trị, Bàng Phi đều nói lại lời bác sĩ.
Một năm hai năm An Dao có lẽ còn có thể chịu đựng, nhưng nếu mấy năm thậm chí mười năm, Bàng Phi đều phải chạy tới chạy lui chăm sóc Bàng Yến, An Dao vẫn là cảm thấy có chút không ổn.
Hiện tại số lần Bàng Phi về nhà họ Bàng còn nhiều hơn số lần trở về nhà, đêm nay cô sợ sẽ ở nhà một mình cho nên mới chạy tới nhà họ Bàng đón Bàng Phi.
Một ngày hai ngày có thể, một lần hai lần cũng có thể, nhưng mười năm, làm sao có thể chịu được.
"Bàng Phi, kỳ thật anh có thể yên tâm mà giao Bàng Yến cho bác sĩ Lư, thanh danh của bác sĩ Lư thì ở Thành Đô không ai có thể bằng được.
Em còn cảm thấy anh cứ cố gắng cưng chiều Bàng Yến, như vậy sẽ chỉ làm cô bé càng thêm ỷ lại anh, sẽ không có hiệu quả tốt." Những lời này An Dao nhịn suốt một ngày, cảm thấy phải nói cho Bàng Phi biết.
Anh đã kết hôn, có gia đình của mình, không thể chỉ dành hết sự chú ý ở nhà họ Bàng.
Cô không cầu mong Bàng