Chương 1407
Một giây sau, Đoạn Khánh Tân đã vui mừng đi tới bên cạnh Trần Gia Bảo, hình như cô định ôm anh nhưng đã cố kiềm chế lại được. Cô mím môi cười: “Gia Bảo, lâu rồi không gặp.”
Đoạn Khánh Tân vừa nói xong, hai mắt Hoàng Minh Diệu trợn trừng, không lẽ người bạn mà cô Đoạn này nói tới chính là Trần Gia Bảo? Làm sao… làm sao có thể như vậy được?
Trần Gia Bảo mỉm cười coi như đáp lại, qua một khoảng thời gian không gặp Đoạn Khánh Tân, anh phát hiện ra cô càng lúc càng đẹp ngọt ngào. Tâm trạng trong lòng anh cũng vì thế mà trở nên vui vẻ hơn: “Đúng vậy, lâu lắm rồi không gặp. Thật ra bây giờ anh rất muốn ôm em một cái thật chặt.”
Trần Gia Bảo vừa dứt lời, Đoạn Khánh Tân đã dang rộng hai tay để ôm lấy anh.
Trần Gia Bảo ôm được người đẹp vào trong lòng, cả khoang mũi ngập tràn mùi hương của cô.
Liễu Ngọc Phi bĩu môi, trong lòng cảm thấy ghen tức.
Còn ở bên cạnh, Hoàng Minh Diệu và đám con nhà giàu bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc, suýt chút nữa thì hóa đá ngay tại chỗ.
Đoạn Khánh Tân lại chủ động ôm Trần Gia Bảo sao? Không lẽ người bạn rất tốt mà cô vừa nói tới chính là Trần Gia Bảo? Không không không, làm gì còn chuyện là bạn tốt nữa, sắp trở thành bạn trai rồi.
Đám đông xung quanh há hốc mồm kinh ngạc, nét mặt có vẻ không thể tin được.
Hoàng Minh Diệu trong lòng càng chấn động hơn, khuôn mặt anh ta đỏ lên bừng bừng. Anh ta còn định mượn thế lực của cô chủ ở Hà Nội tới để dằn mặt Trần Gia Bảo mà không ngờ quan hệ của Đoạn Khánh Tân và anh ta lại tốt như vậy. Thậm chí Đoạn Khánh Tân còn chạy tới Phú Thọ để tìm Trần Gia Bảo, con mẹ nó đúng là nhục nhã!
Diệp Kính đứng một bên chắp hai tay đằng sau, khuôn mặt lộ ra nụ cười vui vẻ. Ông cũng khá coi trọng Trần Gia Bảo, chỉ có một điều ông không hài lòng là Trần Gia Bảo quá đa tình nên không thích hợp lắm.
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Trần Gia Bảo cũng đưa tay ôm lấy Đoạn Khánh Tân rồi còn cười và nói bên tai cô: “Sao em lại tới Phú Thọ tìm anh vậy?”
Khuôn mặt Đoạn Khánh Tân đỏ lên, cô cũng nói nhỏ vào tai của Trần Gia Bảo: “Đợi một lát nữa rồi em nói
Sau đó, cô tách ra khỏi người anh, quay người lại nhìn về phía Hoàng Minh Diệu. Khuôn mặt trong chốc lát trở nên lạnh như băng, ánh mắt cũng lạnh lùng khó chịu.
Hoàng Minh Diệu hơi hoang mang, tự nhiên trong đầu xuất hiện một dự cảm không lành.
Mặc dù là cậu chủ của nhà họ Hoàng nhưng đứng trước nhà họ Đoạn có quyền thế như vậy ở Hà Nội đương nhiên nhà họ Hoàng vẫn nằm ở thế yếu. Vậy nên anh ta không thể đắc tội với Đoạn Khánh Tân.
Khuôn mặt Đoạn Khánh Tân lộ ra vẻ không vui, cô đi đến trước mặt Hoàng Minh Diệu đứng cách anh ta 2 mét rồi nói: “Tôi vẫn còn nhớ lúc anh dẫn tôi đi gặp Trần Gia Bảo, anh còn nói những lời chế nhạo anh ấy đúng không?”
Lúc đó cô nhìn thấy Trần Gia Bảo nên vô cùng kích động, nhất thời không quan tâm đến những lời châm chọc của Hoàng Minh Diệu. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cô đã quên. Bây giờ cô ta gặp mặt Trần Gia Bảo, sự xúc động ban đầu qua đi nên đương nhiên cô phải tới tìm Hoàng Minh Diệu tính sổ.
Dù sao phụ nữ cũng đều tính toán như vậy!
Liễu Ngọc Phi dựa vào người Trần Gia Bảo nói nhỏ: “Nhìn xem, có người chuẩn bị trút giận thay cho anh rồi kia. Mặc dù em cũng hơi ghen nhưng nhìn thấy Hoàng Minh Diệu xấu mặt thì trong lòng cũng cảm thấy rất vui.”
Trần Gia Bảo mỉm cười, trong lòng anh cũng cảm kích về hành động của Đoạn Khánh Tân. Hơn nữa, để một người phụ nữ ra mặt trút giận giúp mình, cảm giác một lần làm một người đàn ông “dựa dẫm” cũng không tồi.
Sắc mặt của Hoàng Minh Diệu hơi thay đổi, anh ta siết chặt hai tay nói: “Đúng là nhưng vậy nhưng có điều tôi không biết cô Đoạn và Trần Gia Bảo lại là bạn bè.”
Nói xong, trong lòng anh ta tuôn ra một đống câu chửi thề. Nếu biết trước Đoạn Khánh Tân có quan hệ tốt như vậy với Trần Gia Bảo thì lúc đầu anh ta ngu mới chửi Trần Gia Bảo trước mặt cô.