Chương 1408
Ánh mắt của cô vẫn lộ ra vẻ không vui, giống như đang suy nghĩ nên làm thế nào để trừng phải Hoàng Minh Diệu mới có thể khiến Trần Gia Bảo trút được tức giận.
Nhưng Diệp Kính đứng ở đằng xa nhìn cô và lắc đầu nhẹ.
Đoạn Khánh Tân lập tức hiểu được ý của ông. Cho dù nói thế nào thì nhà họ Hoàng cũng là một gia tộc lớn nhất ở Phú Thọ, hơn nữa còn có truyền kỳ cường giả chống lưng. Mặc dù là cô chủ của nhà họ Đoạn ở Hà Nội nhưng đang ở Phú Thọ thì cô cũng phải ít nhiều nể mặt nhà họ Hoàng. Cô cũng không thể làm chuyện gì quá đáng, nếu như nhà họ Hoàng lật mặt thì chuyện này không tốt cho cả hai bên và càng khiến bọn họ ghi thù Trần Gia Bảo.
Nghĩ đến đây, Đoạn Khánh Tân thầm thở dài một hơi rồi mới nói: “Gia Bảo là bạn tốt nhất của tôi. Anh châm chọc anh ấy cũng là châm chọc tôi. Đáng ra tôi phải trừng phạt anh thật nặng mới đúng nhưng dù sao gia chủ của nhà họ Hoàng với cha tôi cũng có giao tình lâu năm. Nể mặt bác Hoàng, tôi cũng không so đo tính toán với anh nữa. Như vậy nhé, anh chỉ cần đứng trước mặt Trần Gia Bảo xin lỗi anh ấy là anh có thể đi được rồi.”
Khuôn mặt của Hoàng Minh Diệu biến sắc, anh ta đường đường là cậu chủ của nhà họ Hoàng, là những người đứng hàng đầu ở đây. Bình thường chỉ có người khác phải xin lỗi anh ta chứ làm gì có chuyện anh ta phải đi xin lỗi người khác? Nếu như bây giờ anh ta xin lỗi Trần Gia Bảo, chuyện này bị lan truyền ra ngoài thì không phải đang nói cho cả tỉnh Phú Thọ này anh ta cúi đầu nhận thua trước Trần Gia Bảo sao?
Nhưng nếu không xin lỗi Trần Gia Bảo, Đoạn Khánh Tân nhất định không bỏ qua dễ dàng. Cho dù nhà họ Hoàng là gia tộc lớn nhất của Phú Thọ cũng khó để chịu được trận lôi đình của nhà họ Đoạn ở Hà Nội.
“Con mẹ nó, mời Trần Gia Bảo đến đây vốn dĩ định dằn mặt anh ta để ép anh ta rời khỏi Phú Thọ mà sao kết quả lại thành ra anh bị anh ta dằn mặt vậy?”
Nhất thời trong lòng Hoàng Minh Diệu vừa cảm thấy hối hận vừa hoang mang, mặt anh ta hết xanh rồi lại trắng vì đã đứng trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Đám con
Bọn họ càng hiểu hơn về quyền thế của nhà họ Đoạn ở Hà Nội và càng thêm kính nể Trần Gia Bảo.
Đoạn Khánh Tân sầm mặt xuống: “Thời gian của tôi rất quý giá, tôi không có thời gian để lãng phí ở đây với anh. Anh nói một câu thôi, xin lỗi hay không xin lỗi?”
Đối mặt với lời cảnh báo cuối cùng của Đoạn Khánh Tân, Hoàng Minh Diệu đưa ra quyết định cuối cùng, con mẹ nó đàn ông phải biết rắn biết mềm, xin lỗi thì xin lỗi.
Nghĩ đến đây, anh ta tới trước mặt Trần Gia Bảo, nghiến răng cúi đầu xuống rồi nói: “Anh Trần, xin lỗi anh.”
Đám con nhà giàu xung quanh ồn ào lên, đường là cậu chủ của nhà họ Hoàng mà phải xin lỗi Trần Gia Bảo? Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài nhất định sẽ trở thành một chuyện rất ầm ĩ ở Phú Thọ.
Trần Gia Bảo hừ lạnh một tiếng, anh nhìn Hoàng Minh Diệu khinh thường rồi nói: “Cậu có xin lỗi hay không đối với tôi cũng không quan trọng, bởi vì cậu chẳng là gì trong mắt tôi cả. Về nói lại với gia chủ của nhà họ Hoàng rằng, nếu muốn đối phó với Trần Gia Bảo tôi thì cứ dùng hết mọi thủ đoạn đi, Trần Gia Bảo tôi tiếp được hết.”
Đoạn Khánh Tân định nói gì đó rồi cuối cùng lại chỉ thở dài, nuốt hết những gì định nói vào trong lòng.
Hoàng Minh Diệu đứng thẳng người dậy, trừng mắt nhìn Trần Gia Bảo một cái rồi quay người đi thẳng về phía thang máy. Hôm nay anh ta không chỉ phải đứng trước mặt mọi người xin lỗi Trần Gia Bảo mà còn bị anh ta không coi ra gì. Đây đúng là một nỗi nhục lớn của Hoàng Minh Diệu.
“Chẳng trách Trần Gia Bảo đến Phú Thọ lại kiêu ngạo như vậy, thậm chí đến nhà họ Hoàng của chúng ta còn không coi ra gì, hóa ra đằng sau có nhà họ Đoạn chống lưng. Chuyện này không phải là chuyện nhỏ, nhất định phải nhanh chóng nói chuyện này cho cha biết.”
Nghĩ đến đây, Hoàng Minh Diệu vô cùng tức giận, thần sắc trầm xuống, trên trán túa ra mồ hôi lạnh.