Phương Hòa Nhiên tức giận nhìn Tôn Trường An, giận chó đánh mèo nói: “Anh bày kế hay nhỉ, lại để Trần Gia Bảo xuất hiện cướp hết danh tiếng, khiến tôi mất hết mặt mũi, anh thật là một tên vô dụng, khó trách anh bị Trần Gia Bảo làm cho không có cơ hội chuyển mình nào!”
Trong mắt Tôn Trường An lóe lên vẻ uất ức và nhục nhã, nhưng anh ta cũng biết, bối cảnh của Phương Hòa Nhiên vững chắc, nhà họ Tôn tuyệt đối không thể dây vào, mới xấu hổ cười một tiếng nói: “Anh Phương, đây là anh vu oan cho tôi rồi, ai cũng không nghĩ đến, ngay cả ông cụ nhà họ Cố đức cao vọng trọng cũng coi trọng Trần Gia Bảo như vậy, haiz, Trần Gia Bám bám vào cây cổ thụ nhà họ Cố này, sau này lại muốn đối phó với anh ta, thật là khó càng thêm khó rồi.
”
“Người mà Phương Hòa Nhiên tôi muốn đối phó, không có bất cứ ai có thể bảo vệ!” Phương Hòa Nhiên hừ một tiếng, tiếp tục nói: “Vốn còn muốn để Trần Gia Bảo đắc ý thêm hai ngày, nhưng hiện tại tôi đã hối hận, đêm nay tôi muốn Trần Gia Bảo chết!”
Lúc nói xong chữ “chết”, trong mắt Phương Hòa Nhiên hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Tôn Trường An đang ngạc nhiên, lập tức hưng phấn lên, anh ta đã sớm hận không thể phanh thây xẻ thịt Trần Gia Bảo, hiện tại Phương Hòa Nhiên đã sớm lên kế hoạch đúng là rất phù hợp với mong muốn của anh ta, anh ta nói: “Được, tôi sẽ đi báo cho nhà họ Lý, bảo bọn họ sớm lên kế hoạch, nhất định đêm nay phải để Trần Gia Bảo chết không có chỗ chôn!”
Phương Hòa Nhiên gật đầu, vẻ mặt đột nhiên trở nên hung tợn, lặng lẽ nói nhỏ một câu bên tai Tôn Trường An.
Tôn Trường An ngạc nhiên nói: “Anh Phương, anh chắc chắn chứ?”
“Tính toán nhỏ không phải là quân tử, không độc ác chẳng phải là trượng phu, Phương Hòa Nhiên tôi không có được, người khác cũng đừng mơ tưởng!” Phương Hòa Nhiên hung ác nói.
Dù là Tôn Trường An, cũng không khỏi âm thầm kinh hãi, vô thức nhìn Tô Ánh Mai, trong mắt lóe lên chút đáng tiếc.
Tô Ánh Mai không hề biết, có một âm mưu to lớn đã làm liên lụy tới cô.
Hiện tại, cô nhìn thấy Trần Gia Bảo bị ông Cố và ông Hứa vây quanh đi vào phòng, trong lòng khiếp sợ và đầy nghi ngờ.
“Trần Gia Bảo vừa xuống núi không bao lâu, sao anh lại thành bác sĩ Trần rồi, mà ngay cả ông Cố ở Hà Nội còn đặc biệt chạy tới thành phố Hòa Bình tìm anh? Mấy ngày qua, rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Ánh Mai tràn ngập tò mò, quyết định gọi Tô Thu Uyên đến, đến lúc đó để Tô Thu Uyên nói hết đầu đuôi ngọn ngành những chuyện mà cô ấy biết về Trần Gia Bảo.
“Xin chào cô Tô.
”
Đột nhiên, Phan Phi Uyên nhanh trí đến chào hỏi với Tô Ánh Mai và vươn đôi tay thon thả.
Một lúc sau, Tô Ánh Mai mới hồi phục tinh thần, nhìn thấy Phan Phi Uyên mặc một bộ lễ phục màu đen, trong mắt lóe lên sự ngạc nhiên, cùng lúc đó, ưu nhã vươn tay nắm lấy tay Phan Phi Uyên cười nói: “Xin chào tổng giám đốc Phan.
”
Hai cô gái xinh đẹp, hơi thở cũng rất mạnh mẽ, nhưng