Có lẽ hôm nay ông ta phải chết ở đây rồi!
Hai tay Trần Gia Bảo chắp sau lưng, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng khí chất của anh lại rất trầm ổn, thâm thúy khó đoán, đột nhiên anh đưa mắt liếc về phía Tô Văn Quân và Lưu Ngọc Lan.
A!
Hai người hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt hoảng hốt, theo bản năng lui về phía sau hai bước, hai người đồng thời cảm nhận được một luồng áp lực thật lớn, thậm chí, Lưu Ngọc Lan sợ hãi đến nỗi vội vàng núp sau lưng Tô Văn Quân, không dám nhìn Trần Gia Bảo.
Đừng có đùa, ngay cả cao thủ võ thuật Võ Nghiêm Bình đều bị Trần Gia Bảo giết trong nháy mắt, thậm chí Trần Gia Bảo vẫn đứng nguyên tại chỗ chưa nhúc nhích chút nào mà đã dễ dàng đánh thắng ông ta rồi.
Nếu như Trần Gia Bảo thật sự muốn giết hai người bọn họ thì dễ như ăn kẹo vậy.
“Ừng ực”, Tô Văn Quân sợ hãi không nhịn được nuốt nước miếng một cái: “Cậu… Cậu muốn làm gì?”
Khí thế của Trần Gia Bảo càng trở nên mạnh mẽ, anh ngang ngược nói: “Tôi đã nói Tô Ánh Mai là vợ chưa cưới của tôi, Trần Gia Bảo này không cho phép, càng sẽ không đồng ý việc các người gả cô ấy cho người khác.
Tốt nhất các người đừng có đụng đến giới hạn của tôi, bởi vì các người sẽ nhận lấy hậu quả mà các người không thể tưởng tượng nổi đâu!”
Sau khi Trần Gia Bảo vừa dứt lời, luồng khí còn sót lại trong cơ thể Võ Nghiêm Bình lại đột nhiên phụt ra, máu tươi lại văng tung tóe khắp nơi, sau đó cổ ông ta lệch qua một bên, ông ta đã chết rồi.
Nhất thời phòng khách của căn biệt thự nhà họ Tô im ắng không một tiếng động!
Sắc mặt Tô Văn Quân thoáng chốc trở nên tái nhợt, lại không nhịn được lui về phía sau hai bước.
Khuôn mặt Trần Gia Bảo hiện lên sự khinh miệt, cười khẽ lắc đầu, anh xoay người chủ động kéo bàn tay của Tô Ánh Mai, dịu dàng cười nói: “Chúng ta đi thôi.
”
” Được.
” Tô Ánh Mai gật đầu thật mạnh.
“Có anh ở đây, sau này không có ai dám ăn hiếp em nữa đâu.
” Trần Gia Bảo vừa đi vừa cười dịu dàng.
“Em biết.
” Tô Ánh Mai cười rạng rỡ, nhưng trong lòng lại rất muốn khóc.
Hai người không coi ai ra gì trực tiếp lướt qua Tô Văn Quân đi ra cửa.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo ngừng lại, anh cũng không quay đầu lại nói mà chỉ đứng ở cửa nói vọng vào: “Bảy ngày sau tôi sẽ tới nữa.
Ông có thể gọi tất cả những người mà ông cho là có thể đánh thắng được tôi đến, đến lúc đó tôi sẽ cho ông biết, trong mắt của Trần Gia Bảo này nhà họ To cũng chỉ là trò cười mà thôi.
”
Sau khi nói xong, Trần Gia Bảo kéo tay Tô Ánh Mai đi ra ngoài.
Trong phòng khách của căn biệt thự, sắc mặt Tô Văn Quân tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ bất lực.
Nếu như là lúc trước ông sẽ rất vui mừng khi có được một người con rể xuất sắc như Trần Gia Bảo, nhưng mà