Trần Gia Bảo khẽ cười một tiếng, ngay sau đó, ngước lên nhìn ông ta bằng nửa con mắt, đứng thẳng lưng nói: “Đừng nói nhảm nữa, thực lực chỉ mới ở mức ‘Thông u’ trung kỳ mà thôi, còn không bằng một con kiến nữa, nếu như tôi dùng một chiêu mà vẫn không đánh thắng được ông thì Trần Gia Bảo này sẽ tự sát ngay lập tức!”
Anh vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc!
Trong mắt Tô Ánh Mai cuối cùng cũng xuất hiện vẻ lo âu, dù sao thực lực của Võ Nghiêm Bình có vẻ rất mạnh, anh ấy muốn dùng một chiêu đánh bại ông ta chắc chắn sẽ rất khó khăn.
Tô Văn Quân và Lưu Ngọc Lan nhìn nhau, đều thấy được sự vui vẻ trong mắt đối phương, Trần Gia Bảo đúng là kiêu ngạo, nếu như sau cùng cậu ta tự sát mà chết thì cũng không có liên quan gì tới nhà họ Tô cả.
“Thằng nhóc ngông cuồng, mày đúng là thứ khoác lác.
” Khuôn mặt Võ Nghiêm Bình đầy vẻ tức giận, ông ta dù sao cũng là người của một dòng họ cao quý, gia đình giàu có nào của tỉnh gặp ông ta cũng đều phải cúi đầu cung kính, không ngờ hôm nay lại bị một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch nhục mạ như vậy, ông ta tức giận nói: “Được, vậy hôm nay để tao xem thử rốt cuộc mày dùng cách gì để đánh thắng tao chỉ trong vòng một chiêu!”
Ngay sau đó, Võ Nghiêm Bình hét lớn một tiếng, chân đạp mạnh xuống đất, bật người lên thật cao, đồng thời tung ra hai quả đấm, ông ta dùng chiêu “Lực áp thiên quân” nhắm thẳng vào đầu của Trần Gia Bảo!
Nhưng Trần Gia Bảo cũng không né tránh.
Trong mắt Võ Nghiêm Bình lóe lên vẻ đắc ý, ông ta đã dồn toàn bộ sức mạnh của mình vào một đòn này, một chiêu này đủ làm vỡ nát cả một tảng đá thế mà tên Trần Gia Bảo này lại khinh thường không né cũng chả tránh, nhất định cậu ta sẽ vỡ đầu mà chết thôi!
Tô Văn Quân, Lưu Ngọc Lan và bà cụ giống như đã nhìn thấy hình ảnh Trần Gia Bảo chết trong tay của Võ Nghiêm Bình ngay trước mắt vậy, khóe miệng bọn họ lộ ra một nụ cười mãn nguyện.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo khẽ ngẩng đầu, ánh mắt khinh miệt, anh há miệng phun ra một luồng khí màu trắng mờ ảo, chỉ nghe “Đùng” một tiếng, luồng khí đó lấp tức xuyên thẳng qua người của Võ Nghiêm Bình, hơn nữa vẫn không có dừng lại, trực tiếp đâm vào vách tường màu trắng ở phía sau tạo nên một cái lỗ sâu hoắm.
Cậu ta chỉ tung ra một chiêu mà đã kinh khủng như vậy rồi!
Cơ thể của Võ Ngiêm Bình cứng ngắc treo giữa không trung, trong mắt ông ta lộ ra vẻ kinh hãi, đột nhiên “Phụt” một tiếng, ngực ông ta trào ra vô số chất lỏng màu đỏ, chỉ nghe ông ta kêu thảm một tiếng, té lăn xuống đất, máu tươi văng tứ tung, sau đó vì vết thương của ông ta quá nặng nên cứ nằm bẹp trên mặt đất