Sau khi Cao Tuấn Hùng rời đi, Diệp Ngọc Trâm hưng phấn nhảy cẫng lên, nói: “Oa, thật tuyệt, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ chật vật như vậy của Cao Tuấn Hùng.
Trần Gia Bảo, cảm ơn anh rất nhiều, buổi tối tôi mời anh đi ăn cơm.”
“Không có gì đâu.” Trần Gia bảo đi vào phòng làm việc, xếp lại mấy cái ghế một cách cẩn thận, cười nói: “Nói đến việc này, tôi còn phải cảm ơn cô đã cho tôi có một cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân, không thể không nói dư vị của nụ hôn vừa rồi thật lâu.”
Trần Gia bảo nói với vẻ mặt say mê.
“Anh… Anh im đi.” Diệp Ngọc Trâm lập tức đỏ mặt, ngay sau đó đột nhiên phản ứng lại: “Ô, anh là Trần Gia Bảo à, không phải anh là chồng tương lai của tổng giám đốc Tô sao, tại sao anh lại ở đây?”
“Hóa ra bây giờ cô mới nhận ra tôi sao.” Trần Gia Bảo trợn mắt, trong lòng cảm thấy khó hiểu, thần kinh của Diệp Ngọc Trâm phản ứng chậm như vậy tại sao có thể ngồi lên chức vụ phó tổng giám đốc chứ, anh nói tiếp: “Cô cũng đã nói tôi là chồng tương lai của tổng giám đốc Tô, vậy nên đương nhiên là tôi đi cùng cô ấy đến đây rồi, chẳng lẽ cô không biết sao?”
“Tôi không tin đâu, hơn nữa lần trước tổng giám đốc Tô rất tức giận, dứt khoát đuổi anh đi, anh không phục nên mới lặng lẽ quay lại đây đúng không, hừ, có tôi ở đây, anh đừng hòng đến gần tổng giám đốc Tô nửa bước.” Diệp Ngọc Trâm bĩu môi, bày tỏ ý không tin, cứ như vậy đi vào lấy cho Trần Gia Bảo một cốc nước.
Không thể trách cô vì điều này, vì lúc Trần Gia Bảo và Tô Ánh Mai cùng nhau đi vào cô đang bị Cao Tuấn Hùng dây dưa làm phiền, căn bản không biết được Trần Gia Bảo và Tô Ánh Mai có hành động thân thiết ở trước mặt mọi người.
Thậm chí, ngay cả việc Tô Ánh Mai tổ chức cuộc họp toàn thể, cô cũng vì chuyện này mà từ chối tham gia.
Nhìn gương mặt tinh xảo của Diệp Ngọc Trâm ở khoảng cách cực gần khiến cho Trần Gia Bảo rung động trong lòng, không nhịn được cười trêu chọc: “Cô ngăn cản tôi đến gần Tô Ánh Mai à, chẳng lẽ cô có hứng thú với tôi, muốn gần quan để được ban lộc sao?”
“Đi chết đi!” Diệp Ngọc Trâm hung hăng trừng mắt nhìn anh, nhưng trong lòng lại thấy xấu hổ, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một lớp mây mù.
Trần Gia Bảo bật cười, cảm thấy thú vị khi trêu chọc phó tổng giám đốc tri thức – Diệp Ngọc Trâm này.
Bên kia, nói đến Cao Tuấn Hùng sau khi chạy khỏi tòa nhà cao tầng của tập đoàn Nhiên Á, vẻ mặt anh ta lạnh như băng, ánh mắt như muốn giết người, lấy điện thoại di động ra gọi cho Thành Tuấn.
Anh ta và Thành Tuấn là bạn tốt chơi với nhau từ thời mặc quần thủng mông đến tận lúc lớn.
Lần này Thành Tuấn đi theo Thành Trọng đến thành phố Hòa Bình rồi không quay trở lại nữa.
Thành Trọng không những quen biết Tưởng Đức Lâm ở thành phố Hòa Bình mà còn cùng Tưởng Đức Lâm đi theo “cậu Trần” bí ẩn.
Nghe nói thực lực của “cậu Trần” rất mạnh,