Nói rồi Tô Văn Quân xoay người đi.
Rất rõ ràng, ông ta muốn ra oai phủ đầu Trần Gia Bảo.
Vị trí trong góc này không hề bắt mắt, có lẽ ngay cả người có địa vị thấp nhất ở đây cũng không muốn chọn ngồi ở vị trí này.
Trần Gia Bảo thì đã đành, đến cả Tô Ánh Mai – cô con gái cưng của nhà họ Tô, đồng thời là tổng giám đốc của tập đoàn Nhiên Á – mà cũng bị người bố ruột thịt của mình sắp xếp ngồi ở một góc xó xỉnh này, trong lòng vừa tức giận vừa tủi thân, cả người cũng giận dữ run lên.
Trần Gia Bảo không quan tâm mấy, kéo Tô Ánh Mai ngồi xuống, cười nói: “Tới đâu hay tới đó, anh bảo đảm không bao lâu nữa, ông ta sẽ đích thân mời chúng ta qua.”
Sau khi nói xong, Trần Gia Bảo tự rót một ly rượu cho mình, uống một hơi cạn sạch!
Nét mặt Hương Giang lạnh như băng, đầu lông mày đượm vẻ giận dữ, nhưng Trần Gia Bảo lại không tỏ vẻ gì, vậy nên một vệ sĩ kiêm chân chạy vặt của Trần Gia Bảo như cô chỉ còn cách hờn dỗi ngồi một bên.
Tô Văn Quân thầm đắc ý, trở lại bên cạnh Tô Minh Sơn.
Ông cụ Tô thở dài, ông hoàn toàn thấy được cảnh vừa rồi, thấm thía mà nói: “Văn Quân, sở dĩ những năm trước đây bố luôn luôn không chịu giao cho con vị trí đứng đầu dòng họ này, là vì khuyết điểm của con quá rõ ràng, không có năng lực nhìn người, dùng người.
Còn Trần Gia Bảo, mặc dù cậu ta rất trẻ nhưng không phải vật trong ao đâu, chắc chắn sau này sẽ theo đà gió lốc mà vươn cao tận chín mươi ngàn dặm.
Huống chi, Trần Gia Bảo lại có sư phụ là cao nhân thần thánh như tiên nữa.”
“Nhà họ Tô được lợi rất nhiều khi đính hôn với Trần Gia Bảo, thế mà con lại cứ muốn đẩy con kỳ lân ấy ra ngoài, bố nhìn mà vừa buồn cười vừa thấy thương.
Theo bố thấy, sau này sớm muộn gì nhà họ Tô cũng sẽ thất bại trong tay con thôi.”
Sau khi nói xong, Tô Minh Sơn thổn thức một lúc.
Sắc mặt Tô Văn Quân hơi thay đổi, không phục mà phản bác lại: “Bố, xã hội đang không ngừng phát triển, cho dù Trần Gia Bảo có năng lực thế nào đi nữa thì cuối cùng vẫn chỉ có một mình mà thôi.
Trong xã hội hiện đại, người ta so với nhau về mạng giao thiệp, về các mối quan hệ, về thế lực đang nắm trong tay, Trần Gia Bảo có là cái thá gì so với một con quái vật khổng lồ như nhà họ Phụng đâu?”
“Đúng vậy ạ, con cảm thấy Văn Quân không hề sai.” Lưu Ngọc Lan lên tiếng bênh vực, nói: “Bố, bố đừng quên, tám năm trước nhà họ Tô gặp tai họa ngập đầu, suýt nữa đã sụp đổ, nhà họ Lưu chúng con đã giúp đỡ đến cùng nên nhà họ Tô mới có thể chuyển nguy thành an.
Khi đó sao không thấy Trần Gia Bảo và sư phụ của cậu ta tới giúp chứ? Bây giờ cơ hội của nhà họ Tô chúng ta đến rồi, chỉ còn một chút nữa