Chỉ có mỗi Tần Quang Đại thở dài, ông ta là người ở tỉnh thành nên biết rõ thực lực của nhà họ Phụng hơn bất kỳ ai ở đây, nói thật, ngay cả ông ta cũng cho rằng Trần Gia Bảo đang yếu thế trước nhà họ Phụng.
Trần Gia Bảo vẫn chỉ ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt anh hờ hững, cũng không có phản ứng gì trước những lời bàn tán kia.
Ngay sau đó, Tô Văn Quân đã dẫn Phụng Minh Luân đi tới trước mặt Tô Minh Sơn.
“Xin chào ông Tô, chúc ông sinh nhật vui vẻ.
Mong ông luôn khỏe mạnh ạ.” Phụng Minh Luân chắp tay, lễ phép cười nói.
Tô Minh Sơn không thích Phụng Minh Luân cho lắm, ông lại càng không đồng ý gả Tô Ánh Mai cho Phụng Minh Luân, thế nhưng lúc này Phụng Minh Luân đang đứng trước mặt của ông, ông cũng phải thừa nhận, Phụng Minh Luân là chàng trai có cả tướng mạo và khí chất xuất sắc, khó ai sánh bằng, quả nhiên là con cháu của gia tộc lớn.
“Cảm ơn cậu.” Tô Minh Sơn trả lời rất khách sáo, ông không hề tỏ ý muốn gần gũi với anh ta.
Lưu Ngọc Lan đứng bên cạnh vô cùng kích động, bà ta vui mừng mà nghĩ rằng cậu lớn nhà họ Phụng đã đích thân đến đây rồi, chỉ một Trần Gia Bảo nhỏ nhỏ chẳng là gì hết, giết cậu ta so với giết kiến còn dễ dàng hơn.
“Cậu Phụng, mời cậu ngồi ở đây ạ.” Tô Văn Quân cười, nịnh nọt nói.
Phụng Minh Luân xua xua tay, cười nói: “Không vội, lúc trước tôi nghe nói có người tên Trần Gia Bảo ở thành phố Hòa Bình, tính tình vô cùng hung hăng ngang ngược, anh ta còn dám nói muốn làm tôi bẽ mặt ở bữa tiệc mừng thọ này, có phải bây giờ anh ta đang ở đây không?”
“Đến rồi! Đến rồi đây!”
Trong lòng mọi người đều hồi hộp hóng drama, họ đã sẵn sàng xem màn kịch thú vị này rồi.
Trong lòng Tô Văn Quân bây giờ giống như đang có một chú chim đang nhảy nhót vì vui mừng, ông ta gật đầu nói: “Không sai, Trần Gia Bảo này vô cùng hung hăng ngang ngược, chẳng qua chỉ là một thằng nhóc hoang dã chạy từ trên núi xuống, cậy mình có võ công thâm hậu mà không coi nhà họ Phụng ra gì, bây giờ Trần Gia Bảo cũng đang ở trong bữa tiệc mừng thọ này đó cậu Phụng.”
“Nực cười, nếu nói về võ công nhà họ Phụng chúng tôi đứng thứ hai thì không ai đứng thứ nhất.” Phụng Minh Luân ngẩng đầu lên trời cười to, nhưng ngay lập tức, ánh mắt anh ta tràn đầy sát khí, khinh thường nói: “Đi, ông đưa tôi đi gặp Trần Gia Bảo đi, xem anh ta có bản lĩnh gì mà lại có thể nói muốn đạp đổ nhà họ Phụng.
Anh ta không biết tự lượng sức mình sao?”
Mọi người đều kinh ngạc bàn tán, ồ lên vì ngạc nhiên, họ cho rằng ngày chết của Trần Gia Bảo đến rồi.
“Tôi sẽ đưa ngài đến chỗ thằng nhóc